Nhưng mà rất nhanh, Trác Kiếm Thi cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào, thoáng cái như trở nên mê muội, quá lớn mật, sắc mặt đỏ bừng, bờ môi đỏ thẩm ướt át, thổ khí như lan, nàng hôn lên môi Lý Thất Dạ.
Tuy nàng hôn không quá lâu, nhưng trong nháy mắt này nàng như bị điện giật, tâm hồn thiếu nữ đập bịch bịch.
Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng đùa giỡn mà thôi, hắn cũng thật không ngờ Trác Kiếm Thi đoan trang nhã nhặn như thế lại dám làm thật.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là chuện bình thường, giống như nước chảy bèo trôi, không làm đạo tâm của hắn rung động.
- Xem đi, vạn sự khởi đầu nan, có chuyện tốt rồi, liền sống khá giả, nói không chừng đây là cọc nhân duyên tốt.
Liễu Như Yên cười rộ lên, nói ra:
- Sư tỷ dứt khoát câu dẫn công tử gia, lưu lại huyết thống đế tử.
Liễu Như Yên nói như vậy, càng làm cho Trác Kiếm Thi mắc cỡ không cách nào thong dong, gương mặt nóng rát.
- Ít ở đó châm ngòi thỏi gió.
Lý Thất Dạ bắt lấy mũi ngọc của Liễu Như Yên, cười lắc đầu nói ra.
Trác Kiếm Thi cuối cùng vẫn là tông chủ một tông, tuy thẹn thùng không chịu nổi. Nhưng mà nàng rất nhanh đã khôi phục cảm xúc. Bình tĩnh trở lại, nàng vẫn đoan trang ưu nhã như thế.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn hai nàng, nói:
- Tốt, các ngươi có thể tùy ý dạo chơi, ta giao cốt thuyền cho các ngươi.
- Công tử đi nơi nào?
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Trác Kiếm Thi cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, nói ra:
- Ta muốn đi xem cấm khu thế nào, tại đó có thứ ta muốn.
Đây mới là mục đích chính thức Lý Thất Dạ đến Cốt Hải, hắn đến Cốt Hải không phải vì bảo vật. Hắn chỉ vì món đồ này, trải qua năm tháng dài dằng dặc. Hắn mới chính thức hiểu ra huyền diệu của thứ này, hắn mới chính thức hiểu ra công dụng của nó.
- Cấm khu!
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, tâm thần Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi chấn động mạnh, cấm khu, bất luận kẻ nào cũng phải dừng bước lại, trừ Tiên Đế!
Tuyên cổ đến nay, có không ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm tiến vào cấm khu, cũng có Thần Hoàng từng tự nhận là vô địch tiến vào cấm khu, nhưng mà cuối cùng người có thể sống sót đi ra rải rác không có mấy, cho dù còn sống trở về, cuối cùng nhất vẫn bị thương không thể xóa đi.
- Công tử thật muốn đi cấm khu?
Trác Kiếm Thi cũng lo lắng nói ra:
- Đồn đãi nói, cấm khu tạo thành thương tổn thì không cách nào phai mờ!
Bởi vì cấm khu đáng sợ, quản chi Mộng Trấn Thiên cường đại cũng dễ dàng bước vào cấm khu Cốt Hải, dù sao Mộng Trấn Thiên hắn có chí trở thành Tiên Đế, cho dù hắn tự tin còn sống trở về, hắn cũng lo lắng cấm khu lưu lại thương thế không thể xóa nhòa, thậm chí là rung chuyển đạo tâm của hắn.
Đây đối với một cường giả mà nói, đạo tâm bị rung chuyển là chuyện kiêng kỵ nhất, một khi đạo tâm dao động, như vậy sẽ ảnh hưởng cả đòi, thậm chí cả đời tu hành dừng bước tại đây.
Đối với thực lực của Lý Thất Dạ, Liễu Như Yên các nàng cũng có tin tưởng, nhưng mà cuối cùng là cấm khu trừ Tiên Đế ra, không có mấy người dám nói không bị ảnh hưởng.
- Không có việc gì, cấm khu mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Trong Cốt Hải, đáng sợ nhất không phải là cấm khu, tại địa phương quỷ quái này, còn chưa phỉa là nơi đáng sợ nhất.
Thấy Lý Thất Dạ ý đã quyết, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không khuyên nữa.
- Công tử gia đi cấm khu là vi tiên vật sao?
Liễu Như Yên nháy mắt mấy cái, nhõng nhẽo cười nói.
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, vừa cười vừa nói:
- Tiểu mỹ nhân, ta biết rõ ngươi muốn cái gì, trong lòng ngươi nên thu tính toán nhỏ lại đi.
- Ta cái gì cũng chưa nói, công tử gia cần gì đề phòng ta như thế chứ, thật sự làm xem ta như người ngoài mà.
Liễu Như Yên hờn dỗi nói ra một câu.
- Công tử lần đi cấm khu này, tiên nữ nên làm cái gì bây giờ?
So với Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi càng thêm ổn trọng, nàng nhìn qua tiên nữ đang nằm trong mộc quan.
Tâm hồn thiếu nữ Liễu Như Yên chấn động mạnh một cái, nói ra:
Đúng nha, vạn nhất nàng tỉnh lại và bão nỗi, ngươi lại không có mặt, vậy phải làm thế nào mới tốt? Nàng một khi bão nổi, hai sư tỷ muội chúng ta không thể làm gì rồi.
Liễu Như Yên lo lắng không phải không có lý, một khi tiên nữ bão nổi thì đừng nói sư tỷ muội các nàng, chỉ sợ trừ Lý Thất Dạ ra, những người khác căn bản không trấn an được.
Tiên nữ bão nổi thì các nàng đã nhìn thấy, một khi không ai có thể trấn an nàng, một khi nàng không thể khống chế, chỉ sợ là hủy thiên diệt địa!
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ nằm trong mộc quan, trầm mặc một hồi lâu, qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, địa vừa cười vừa nói:
- Yên tâm, nàng hiện tại thần trí rất rõ ràng, nàng cảm xúc cũng rất ổn định, Cốt Hải đã không thể ảnh hưởng tới nàng, hiện tại nàng chỉ nghỉ ngơi mà thôi, cho dù nàng tỉnh lại cũng không xảy ra tràng diện như lúc trước đâu.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này mới khiến Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sư tỷ muội hai người buông lỏng một hơi.
- Tốt, các ngươi có thể đi khắp nơi một chút, cứ đi dạo chơi đi, tuy khối đại lục này đánh rơi quá nhiều thứ, nhưng mà nếu như vận khí tốt, nói không chừng vẫn gặp được một ít thứ tốt.
Lý Thất Dạ cuối cùng cười nhìn qua Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nói ra.
- Nếu là như thế, công tử gia có lẽ nên chỉ cho chúng ta con đường sáng, nói thí dụ như, chúng ta nên đi nơi nào, chúng ta nên chú ý mấy thứ gì đó.
Liễu Như Yên cười khẽ nói.
- Lòng tham chưa đủ, rắn nuốt voi.
Nhìn qua Liễu Như Yên, Lý Thất Dạ cười mắng nói:
- Nơi này, không giống vùng biển di bảo, vùng biển di bảo có thể mang bảo vật đi, nhưng mà tại đây chú ý không phải bảo vật, chú ý là cơ duyên, loại vật này, thường thường là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
- Nhưng nơi này có lẽ có bảo vật nha.
Liễu Như Yên nói ra:
- Cũng như công tử gia đã nói, nơi này chính là thi thể Côn Bằng nha, thử nghĩ một chút, Côn Bằng là vật gì? Trong người nó nhất định có bảo vật tuyệt thế đấy.
Liễu Như Yên nói như vậy, Trác Kiếm Thi cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, xác thực đây chính là thi thể Côn Bằng, nếu như các nàng không biết đây là thi thể Côn Bằng thì cũng không nghĩ nhiều, nhưng, các nàng lại biết rõ là nó.
- Đúng thế, thi thể Côn Bằng nha.
Lý Thất Dạ cũng có chút cảm khái, vừa cười vừa nói:
- Thần thú di bảo, lại nói tiếp làm người ta tim đập thình thịch.
- Sư tỷ muội chúng ta có nên đào ba vạn xích đất hay không, vẫn đào tới nơi sâu nhất của đại lục, nói không chừng có thể đào được di bảo Côn Bằng.
Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt, nửa thật nửa đùa nói ra.
- Không chỉ nói đào ba vạn xích đất, cho dù ngươi đào toàn bộ đại lục cũng không dùng được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Đây không chỉ là Côn Bằng, nó đã từng được thủ hộ qua. Đây không phải nói, ngươi đào tới nơi sâu nhất của đại lục thì tìm được bảo vật! Không có cơ hội, không có chìa khóa, ngươi vĩnh viễn không chiếm được di bảo.