"Phanh ——" một tiếng vang thật lớn, một chiêu sụp đổ, một quyền của Lý Thất Dạ đục lỗ trên lồng ngực Mộng Trấn Thiên!
Giờ này khắc này, lồng ngực Mộng Trấn Thiên xuất hiện một cái động đáng sợ, tuy đây chỉ là đạo thân, thực sự không phải thân thể huyết nhục, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mà sởn hết gai ốc lạnh mình.
Lồng ngực của Mộng Trấn Thiên bị đục lỗ, xuất hiện một đại động, chuyện này làm cho Mộng Trấn Thiên huyết quang trùng thiên thoáng cái ảm đạm lại, từng đạo tiên quang phóng thẳng lên trời, giống như là mất đi tính mạng của mình.
Nhìn thấy một màn như vậy, vô số người hít khí lạnh, một màn như vậy quá mức rung động, rung động tới mức mọi người trở nên thẫn thờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu người mở to mắt của mình ra, đặc biệt là cường giả Mị Linh nhất tộc, càng nắm chặc nắm đấm, thật lâu không dám nói lời nào.
Mới vừa rồi đệ tử Mị Linh cười nhạo Lý Thất Dạ, đám cường giả Mị Linh phấn chấn giờ phút này sắc mặt tái nhợt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, một quyền của Lý Thất Dạ lại có thể đánh xuyên qua lồng ngực Mộng Trấn Thiên.
- Ta nhìn không rõ!
Thuần Dương Tử thở dài một hơi, Lý Thất Dạ sử dụng một quyền này, Thuần Dương Tử cũng không thể đánh giá, bởi vì đã vượt qua phán đoán của hắn rồi.
Lý Thất Dạ ra tay, đây rõ ràng là Tiên Đế chi thuật, nhưng mà uy lực to lớn còn trên cả đế thuật, chuyện như vậy quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi.
Chuyện này làm cho Thuần Dương Tử cũng hoài nghi, nếu như Lý Thất Dạ chứng được đại đạo, chịu tải thiên mệnh, Tiên Đế chi đạo của hắn phải chăng trấn áp tất cả Tiên Đế?
Loong coong, loong coong, loong coong...
Thời điểm này các âm thanh pháp tắc không ngừng vang lên, pháp tắc kim loại đan vào nhau, Mộng Trấn Thiên bị đục thủng lồng ngực đã khép lại, nghe được tiếng "Ông" vang lên, thân thể Mộng Trấn Thiên bắt đầu sáng lên.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, tiên quang vô tận phóng thẳng lên trời, thần uy của Mộng Trấn Thiên lúc này càn quét thiên địa, thần uy của hắn áp sập chư thiên, làm cho thần minh kính sợ.
- Tốt, tốt, tốt...
Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên vô địch lại trở về, không ít cường giả Mị Linh nhất tộc cũng buông lỏng nắm đấm đang xiết chặc của mình, đều nhao nhao buông lỏng một hơi.
Thần thái của Mộng Trấn Thiên như vậy, ít nhất nói rõ Mộng Trấn Thiên vẫn không có bại, hắn vẫn còn lực tái chiến, tình huống như vậy cũng làm cho Mị Linh nhất tộc buông lỏng một hơi.
Đối với bọn họ mà nói, Mộng Trấn Thiên là vô địch, bọn họ đương nhiên là không hy vọng Mộng Trấn Thiên thua trong tay Lý Thất Dạ, nếu như Mộng Trấn Thiên đều thua trong tay Lý Thất Dạ, đây quả thật là tát vào mặt của Mị Linh nhất tộc, đây là tồn tại thần uy vô thượng của Mị Linh nhất tộc.
- Đạo hữu mạnh mẽ vượt quá ta tưởng tượng.
Mộng Trấn Thiên cảm khái nói:
- Đạo hữu chỉ sợ là kình địch cả đời của ta.
- Thật sự là người được thiên mệnh thừa nhận.
Lý Thất Dạ chỉ tùy ý cười cười, nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà, vẫn còn kém một chút.
Lý Thất Dạ có thái độ như vậy làm cho nhiều người cảm thấy biệt khuất, đặc biệt là cường giả Mị Linh ủng hộ Mộng Trấn Thiên, bọn họ cảm thấy trong lòng bị nghẹn lại.
Mộng Trấn Thiên xưng Lý Thất Dạ là kình địch cả đời, nói như vậy, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là vinh quang vô thượng, đổi lại những người khác, tuyệt đối là sẽ nói vài câu lấy lòng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không quan tâm tới, tuy Mộng Trấn Thiên xem hắn là kình địch, nhưng Lý Thất Dạ căn bản không đặt hắn trong lòng.
Tình huống như vậy, tư vị như vậy làm cho cường giả Mị Linh nhất tộc cảm thấy biệt khuất.
- Xem ra, hôm nay ta va đạo hữu không chết không ngớt rồi, không buông tay đánh cược một lần, thì làm sao đại triển thần thông.
Đối với thái độ của Lý Thất Dạ, Mộng Trấn Thiên cũng không tức giận, cười to nói.
Tuy bọn họ rất khách khí với nhau, nhưng mà đến cấp bậc của bọn họ, vừa ra tay cũng không khách khí, bọn họ quyết đấu, thường thường sẽ phân sinh tử.
Mặc kệ song phương tư thái như thế nào, mặc kệ song phương hàm dưỡng như thế nào, nhưng mà hai người chắc chắn là địch nhân, quản chi nói miệng khách khí, nhưng mà thời điểm vừa rồi, bọn họ không lưu tình vói nhau, đều tận lực một kích chém giết đối phương.
- Đến đây đi, nhìn ngươi còn có đòn sát thủ nào đang ẩn giấu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, hoàn toàn không quan tâm.
Lý Thất Dạ có thái độ cao ngạo như vậy làm cho nhiều người bất mãn, đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá tự đại, quá cuồng vọng, nhưng mà không ai dám nói hắn cái gì, dù sao người ta có tư cách cuồng vọng.
- Đạo hữu, cẩn thận!
Mộng Trấn Thiên vừa cười vừa nói. Tuy trên miệng nói khách khí như vậy, thái độ nho nhã, nhưng vừa ra tay là một kích trí mạng, muốn dồn đối thủ vào chỗ chết.
- Lại một quyền!
Lý Thất Dạ cũng không sao cả, cười rộ lên, nhảy lên cao, bảy quyền hợp nhất tiếp tục oanh kích.
Âm thanh "'Rầm Ào Ào'" vang lên, Mộng Trấn Thiên vừa ra tay là sóng gió ngập trời, lập tức như biển lớn xuất hiện, nước biển đục ngầu không rõ, giống như sóng biển ngập trời bao phủ Lý Thất Dạ.
- Nước biển Cốt Hải!
Nhìn thấy màn này, không biết là ai hét lên một tiếng!
Đột nhiên xuất hiện biển lớn, tất cả mọi người rất quen thuộc, đây là nước biển Cốt Hải.
Nhìn thấy màn này, làm cho người ta không cách nào tin nổi, đối với nước biển Cốt Hải, rất nhiều người đụng cũng không dám đụng, chớ đừng nói chi là chấp chưởng nước biển Cốt Hải.
Trên thực tế, chỉ sợ cũng không có bất kỳ người nào có thể chấp chưởng nước biển Cốt Hải.
Nhưng mà hiện tại Mộng Trấn Thiên lại có thể mượn nước biển Cốt Hải.
Nhưng mà chuyện này cũng không cần suy nghĩ gì nhiều, Mộng Trấn Thiên tìm hiểu một ít huyền cơ của cấm địa, cảnh này khiến hắn trong thời gian ngắn mượn nước biển Cốt Hải, đương nhiên hắn muốn mượn dùng lực lượng nguyên vẹn của Cốt Hải là không thể nào, ngay cr Tiên Đế đều làm không được!
Cứ việc nói, Mộng Trấn Thiên tham ngộ một ít da lông huyền diệu của Cốt Hải, nhưng chuyện này chỉ đủ cho hắn mượn nước biển Cốt Hải mà thôi.
"Ping" một tiếng, Lý Thất Dạ lập tức bị nước biển mênh mông bao phủ, một quyền của hắn bị nước biển bao lấy.
Nhắc tới cũng quỷ dị, nếu như là nước biển bình thường dưới một kích hủy thiên diệt địa của Lý Thất Dạ đã sớm đánh bốc hơi lên rồi, dưới một quyền này đã sớm không còn tồn tại.
Nhưng mà Lý Thất Dạ bảy quyền hợp nhất, oanh kích lên nước biển Cốt Hải, cả biển lớn mênh mông lay động mạnh mẽ, cả biển lớn mênh mông giống như bao phủ trong hồng thủy, một quyền hủy thiên diệt địa kia căn bản không thể đánh tan nước biển mênh mông này.
Ping, ping, ping...
Lý Thất Dạ lại đánh ra bảy quyền hợp nhất thêm vài lần nữa, từng tiếng vang trầm muộn vang lên, vẫn không cách nào phá tan nước biển quỷ dị này, dưới bảy quyền hợp nhất hủy thiên diệt địa của Lý Thất Dạ, biển lớn chỉ lay động một chút.
Đáng sợ hơn là, nước biển Cốt Hải dường như muốn ăn mòn lực lượng của Lý Thất Dạ, sau khi Lý Thất Dạ đánh ra vài quyền, quyền kình vậy mà không tăng cường, ngược lại yếu bớt, dường như càng ngày càng vô lực.