Nhưng mà nơi này vô cùng mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, thế giới đầy màu sắc mang theo nguy cơ trùng trùng, dường như sát cơ đang giấu trong thế giới xinh đẹp này.
Ngay vào lúc Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cảm giác mình đưa thân vào thế giới xinh đẹp, đột nhiên tiên cảnh biến mất, các nàng mới phát hiện các nàng vẫn đang ở trên thuyền.
Lúc này tiên nữ đã tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp không cách nào hình dung nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Cảm ơn ngươi.
Lý Thất Dạ thu hồi tay phải, chỉ tùy ý cười cười, nói:
- Chỉ là tiện tay mà làm mà thôi, con đường cuối cùng vẫn do chính ngươi đi.
Tiên nữ đứng dậy ra khỏi quan tài, nói ra:
- Ta phải đi, ta phải đi về.
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tai nạn cuối cùng vẫn sẽ tới. Hoặc là, thời đại hoàn toàn khác, hoặc là tương lai ngoài dự đoán của mọi người.
Tiên nữ không nói chuyện, lẳng lặng nhìn qua Lý Thất Dạ, giống như nghe hiểu Lý Thất Dạ nói gì.
- Ta cho một chút chuẩn bị phía sau, hoặc là thực đến một ngày như vậy, có thể giúp ngươi một tay.
Lý Thất Dạ vuốt ve mái tóc tiên nữ, khó được ôn nhu nói.
- Là cái gì cải biến chủ ý của ngươi?
Tiên nữ nhìn qua Lý Thất Dạ, thần thái mang theo mê mang.
- Ta cũng không biết.
Lý Thất Dạ cười lên, nghiêm túc nói ra:
- Hoặc là đã quen làm ác nhân, trong lúc này cũng nên làm chút việc thiện a, có nhiều thứ, ai nói rõ chứ, là nhân tính!
- Nhân tính ——
Tiên nữ nỉ non hai từ này, nàng cẩn thận thưởng thức mỹ diệu hai từ này của Lý Thất Dạ.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng đã quen cách nói mạc danh kỳ diệu của Lý Thất Dạ cùng tiên nữ, cho dù các nàng nghe không rõ Lý Thất Dạ cùng tiên nữ đang nói cái gì, các nàng cũng sẽ chăm chú đi nghe.
Một hồi lâu, tiên nữ rồi từ trong thất thần khôi phục tinh thần lại, nàng nhẹ nhàng nói ra:
- Cảm ơn ngươi, là ngươi mang theo hy vọng cho thế giới này.
- Không, công lao này ta không dám đoạt.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Là ngươi mang hy vọng cho thế giới này! Không có ngươi, thế giới này sẽ không có hi vọng!
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ, chậm rãi nói ra:
- Ta gây nên, chỉ là tiện tay mà thôi. Tương lai vẫn vô cùng đặc sắc, con đường tương lai còn cần ngươi đi, chỉ sợ ta không thể giúp ngươi được.
- Ta hiểu rõ!
Tiên nữ nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói ra.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng nhất nói ra:
- Đi thôi, một lại một kỷ nguyên sau, nên đến rốt cục sẽ tới, cuối cùng vẫn cần một kết quả.
Tiên nữ không nói hai lời, vậy mà nâng quan tài rồi lên xoay người lại, nhưng mà tiên nữ đi không bao xa, nàng lại dừng bước xoay đầu, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Chúng ta còn có thể gặp nhau không?
Nghe được tiên nữ nói như vậy, Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhất hắn vừa cười vừa nói:
- Ta cũng không biết, hoặc là sẽ, nói không chừng ta sẽ đi trước ngươi một bước, chết thảm trên chín tầng trời.
Tiên nữ nhìn qua Lý Thất Dạ, cũng trầm mặc một lát, nói ra:
- Ta biết rõ chỗ kia, nhưng có cần thiết đi không? Nhất định phải đi sao?
- Nhất định.
Lý Thất Dạ chăm chú gật đầu, nói ra:
- Đây là truy cầu cả đời của ta, cũng là truy cầu duy nhất của ta, trên con đường này có quý nhiều xương khô! Bao nhiêu tổ tiên không buông tha, bao nhiêu người nguyện ý chiến đến cuối cùng, ta cũng không ngoại lệ! Đây là nơi quy túc của ta, cũng như nơi quy túc của ngươi.
- Nơi quy túc của ta ——
Tiên nữ nhẹ nhàng nỉ non, dường như nàng nghĩ đến cái gì, thật lâu khó phục hồi tinh thần lại.
Qua hồi lâu sau, tiên nữ phục hồi tinh thần lại, không hề dừng lại, phóng ra khỏi thuyền lớn, lúc này nàng tiện tay xé rách hư không, hư không bị nàng xé rách sinh ra cánh cửa, trong cánh cửa này chính là tiên quang trùng thiên, pháp tắc huyền diệu vô cùng chìm nổi không ngớt, nó giống như con đường đi thông tiên giới.
Tiên nữ bước vào cánh cửa, trong nháy mắt biến mất, sau đó cánh cửa tùy thời biến mất, giống như không có xảy ra chuyện gì cả.
Nhìn qua tiên nữ biến mất trong cánh cửa, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không nói gì thêm.
- Công tử vì cái gì không bảo nàng ở lại?
Tiên nữ rời khỏi thật lâu, Trác Kiếm Thi nhẹ nhàng nói ra.
- Lưu nàng lại sao?
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười lên nói ra.
Liễu Như Yên cũng nói ra:
- Đúng nha, nếu là công tử mở miệng giữ lại, nói không chừng nàng nguyện ý lưu lại đấy.
Tiên nữ có tư thái tuyệt thế, không cần lắm lời, mỹ mạo của nàng không thể dùng bút mực nào có thể hình dung, đổi lại bất cứ nam nhân nào cũng nguyện ý lưu nàng lại.
Huống chi tiên nữ có thực lực sánh vai Tiên Đế, nữ nhân như vậy, chỉ cần có cơ hội, bất luận là ai, bất luận là nam nhân nào cũng nguyện ý chiếm giữ, quản chi cái giá thật lớn.
- Tại sao phải giữ lại?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Nàng có con đường phải đi của mình, ta có chinh đồ của bản thân, cho dù đi cùng nhau, ngày nào đó mỗi người sẽ đi một ngả, sớm muộn sẽ chia tay. Người như nàng cũng không vì ta mà buông tha cho, ta cũng sẽ không vì nàng mà dừng bước lại.
- Tiên nữ muốn đi làm gì đó?
Trác Kiếm Thi hiếu kỳ. Người như tiên nữ có truy cầu cái gì chứ, với thực lực của nàng, phóng nhãn khắp cửu giới cũng là vô địch.
Đối với Trác Kiếm Thi hỏi chuyện này, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói ra:
- Hoặc là, có một ngày như vậy, các ngươi hoặc là sẽ có cơ hội gặp được nàng.
- Thực sự có một ngày như vậy?
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên sư tỷ muội hai người nhìn nhau, không biết vì cái gì, Lý Thất Dạ có thần thái này làm cho các nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Lý Thất Dạ thò tay vuốt mái tóc rủ xuống của Trác Kiếm Thi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Ta ngược lại hy vọng các ngươi không nhìn thấy ngày đó, hy vọng ngày nào đó cách các ngươi xa xa.
- Vì cái gì ——
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sư tỷ muội hai người cũng trăm miệng một lời nói ra.
Lý Thất Dạ trầm mặc trong chốc lát, hắn cũng không trả lời thẳng, cuối cùng chỉ thở dài mà thôi.
- Ngày nào đó đã đến, cũng không phải chuyện tốt.
Nói đến đây hắn tiếp tục thở dài một hơi.
Biết rõ ngày hôm nay sẽ đến, nhưng mà Lý Thất Dạ không thể đi cải biến, cũng như lời của hắn nói, tiên nữ sẽ không vì hắn giữ lại mà buông tha, mà hắn cũng sẽ không vì tiên nữ và Thiên Linh Giới mà dừng bước lại.
Giống như hắn vừa mới nói, tiên nữ có sứ mạng của tiên nữ, hắn có con đường của hắn, cuối cùng nhất tiên nữ cũng tốt, Thiên Linh Giới cũng được, tất cả phải dựa vào chính mình.
Về phần hắn, hắn phải đi rất xa, hắn phải đi đến cuối cùng thế giới, hắn sẽ không vì Thiên Linh Giới mà lo lắng! Bởi vì chiến tới cuối cùng thế giới là sư smangj của hắn, trên con đường này đã chết quá nhiều người, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho!