Rốt cục Lý Thất Dạ cũng lắp cái hố vừa đào lên, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Lý Thất Dạ cười nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Mấy ngày nay chơi chán rồi, nên lên đường.
- Thực, chuẩn bị tốt rồi sao?
Vừa nghe câu nói này, Diệp Tiểu Tiểu lập tức hưng phấn lên, lập tức phấn chấn tinh thần. Nàng có chút không bình tĩnh nổi, hiện tại vừa nghe tin tức như thế, nàng có thể không hưng phấn hay sao?
- Tốt, chúng ta chuẩn bị lên đường đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua bộ dáng hưng phấn của nàng như vậy, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, không khỏi cười một tiếng.
Lý Thất Dạ phân phó Tư Mã Ngọc Kiếm nói ra:
- Ngươi tạm thời ở tại chỗ này, chờ chúng ta trở về, đây không phải là ta không thể mang ngươi vào, mà là nơi như vậy thật không thích hợp với ngươi.
Tư Mã Ngọc Kiếm không nói hai lời, gật đầu đồng ý, cho dù Lý Thất Dạ không mang theo nàng đi, nàng cũng không vì thế mà trách Lý Thất Dạ.
- Bắt đầu.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ đứng trên vách núiHạc Chủy Phong, nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
Diệp Tiểu Tiểu hưng phấn đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, hưng phấn tới mức không kiềm nén được kích động trong lòng.
Lúc này Lý Thất Dạ thả Vạn Thế Thụ ra, sau khi phóng Vạn Thế Thụ ra, lập tức sinh cơ dạt dào, giống như căn nguyên sinh mệnh, bất luận là ai đứng bên cạnh Vạn Thế Thụ đều cảm giác mình trẻ hơn mười tuổi, thậm chí là trăm tuổi.
Trước kia Vạn Thế Thụ đã hấp hối, ở biên giới sắp chết, hiện tại Vạn Thế Thụ đã là sinh cơ bừng bừng, dường như có thể trường sinh.
Cho dù là người không biết Vạn Thế Thụ, sau khi cảm thụ được sinh cơ bàng bạc như thế, cũng biết đây là thần thụ tuyệt thế vô song, chỉ có thần thụ tuyệt thế vô song như vậy mới có thể tỏa ra sinh cơ vô tận.
Lúc này Vạn Thế Thụ huy động cành lá xanh của nó một chút, một cành xanh không ngừng lay động đầy linh tính, trong nháy mắt nó chui thẳng vào mặt đất, hơn nữa nó càng chui càng sâu, dường như muốn chui tới nơi sâu nhất.
Từng âm thanh đất đá bị tách ra vang lên. Vào thời điểm này những hố sâu có phù văn của Lý Thất Dạ đào lên đã đâm chồi, một chồi non từ mặt đất mọc lên cao, nó giống như có được tính mạng vậy.
Sau khi chồi non này hiện ra, nó dùng tốc độ khủng khiếp sinh trưởng mạnh mẽ, trong nháy mắt sinh trưởng thành trường đằng dài hẹp, trường đằng này không ngừng đong đưa, dường như nó sinh ra linh tính, tràn ngập hiếu kỳ về thế giới này.
Thời điểm này hố to mà trường đằng mọc ra tỏa hào quang, bắt đầu có phù văn nổi lên, những phù văn này đan vào nhau, hóa thành một vòng xoáy nhỏ.
Cảnh tượng trước mặt nhìn qua cực kỳ đồ sộ, những vòng xoáy nhỏ này tập hợp thành đại trận, thập phần bàng bạc, thập phần kỳ dị, dường như tuyệt thế đại trận này thông tới thế giới khác.
Nhưng mà tuyệt thế địa trận này không phải cửa vào. Nó là tuyệt thế đại trận với trường năng lượng hẹp, tuyệt thế đại trận này rót lực lượng vô tận vào trường đằng, hơn nữa còn không ngừng cung cấp lực lượng sinh mệnh bàng bạc của chúng.
Dường như có tuyệt thế địa trận chèo chống, trường đằng nhanh chóng sinh trưởng biến thành một gốc cây tio lớn.
Nhưng mà dưới lực lượng khổng lồ và sinh mệnh lực bàng bạc, chúng cũng không có sinh trưởng thành thành đại thụ chọc trời, mà trường đằng bò lên vách núi Hạc Chủy Phong, chúng đan vào nhau trong hư không.
Nhìn thấy những trường đằng kia không ngừng đan dệt vào nhau. Nhìn qua pháp tắc đang dan vào nhau tạo thành một quyển sách thần bí, thập phần hùng vĩ.
Sau khi chúng đã đan dệt vào nhau thật, không ngờ chúng lại bốc cháy trong nháy mắt. Tất cả trường đằng nhanh chóng bốc cháy thành tro, chúng không lưu lại dấu vết trên không trung, nhưng mà nhiệt độ ở đó lại cực cao.
Một tiếng "Keng" đột nhiên vang lên, hình như đã xúc động đại đạo huyền diệu nào đó, lạc ấn sáng lên trong hư không, từng âm thanh "Keng, keng, keng" vang lên. Nơi trường đằng thiêu đốt lúc trước đột nhiên xuất hiện dấu vết, như một đạo pháp tắc tỏa ra hào quang màu vàng sáng ngời lóe lên, những pháp tắc dài hẹp này giống như làm từ hoàng kim.
"Keng" ngâm động cửu thiên, một đạo chương vô cùng hùng vĩ xuất hiện trước mặt của Lý Thất Dạ, nhìn thấy đạo chương pháp tắc hùng vĩ bàng bạc như thế làm cho người ta khó mà xem hiểu.
Trong thời gian thật ngắn đó, đạo chương xoay tròn, càng chuyển càng nhanh, càng nhanh càng nhanh, cuối cùng nó hóa thành một vòng xoáy, lập tức hút tất cả vòng xoáy nhỏ của tuyệt thế đại trận vào bên trong.
"Ông" một tiếng vang lên, cuối cùng vòng xoáy biến mất, tất cả kim quang tiêu tán, lưu trong hư không là một cánh cửa khổng lồ, cánh cửa này cực lớn, dường như nó có thể đi thông cửu thiên thập địa, có thể đi bất cứ nơi đâu.
Nhìn thấy cánh cửa như vậy, Lý Thất Dạ tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi nói ra:
- Rốt cục thành công, không có chút sai lệch nào cả.
Muốn vào thế giới khác bên trong Thần Thụ Lĩnh, nói dễ vậy sao, cho dù là Tiên Đế ra tay cũng không nhất định có thể nói đi là đi. Trước kia Lý Thất Dạ muốn đi vào, hắn cần rất nhiều tài nguyên chèo chống, quản chi là hắn nắm giữ một ít huyền diệu của Thần Thụ Lĩnh, hắn cần phải chuẩn bị trong thời gian rất dài.
Nhưng mà lúc này đã khác trước, có được Vạn Thế Thụ, chuyện này làm Lý Thất Dạ muốn mở ra thế giới đi thông Thần Thụ Lĩnh cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tốt, chúng ta vào đi thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
- Được!
Diệp Tiểu Tiểu đại hỉ, lập tức nhảy lên, nàng chờ đợi giờ phút này đã thật lâu rồi.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu bước vào cánh cửa, trong nháy mắt hai người biến mất, cánh cửa lắc lư theo bóng dáng của hai người, cánh cửa này cũng biến mất, tất cả cứ theo gió tới, cũng theo gió mà đi.
Tư Mã Ngọc Kiếm ở lại Hạc Chủy Phong, nàng yên lặng thủ ở đó, vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, cho dù có người leo lên Hạc Chủy Phong, chỉ sợ cũng chỉ thấy Hạc Chủy Phong không có một bóng người, căn bản không cách nào nhìn thấy Tư Mã Ngọc Kiếm.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu bước vào thế giới khác của Thần Thụ Lĩnh, thời điểm bước vào trong nơi này, hào quang trne bầu trời trút xuống giống thế giới màu bạc.
Diệp Tiểu Tiểu vội vàng nhìn lên, nhìn thấy bầu trời cao xa, tạitrên hư không có từng vòng sáng màu bạc, chúng thật lớn và vô cùng xinh đẹp, giống như ngân hà đang treo trên bầu trời.
Những vòng tròn này không ngừng quay quanh bầu trời, nhìn vị trí của chúng dường như là một tuyệt thế đại trận nào đó, đại trận bàng bạc như vậy thật sự rung động nhân tâm.
Những vòng sáng này trút ánh sáng bạc xuống, vô khổng bất nhập, cả thế giới này đắm chìm trong hào quang.
- Đó là vật gì?
Nhìn qua những vòng tròn bàng bạc quay liên tục trên cao, Diệp Tiểu Tiểu cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Trong thế giới khác, bầu trời không phải mặt trời thì chính là trăng sáng, hiện tại bầu trời này là những vòng sáng bạc, chưa bao giờ nghe thấy, trước đây chưa từng gặp, cũng làm cho người ta tràn ngập cảm giác hiếu kỳ.
- Tuế nguyệt chi luân.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn qua những vòng sáng bạc không ngừng xoay tròn, chỉ nhàn nhạt nói.