Đế Bá

Chương 2300: Tì hưu chiến trận (1)

Lý Thất Dạ nói lời này làm người ta tức thổ huyết, bất kể là ai cũng khó nói ra lời, tất cả mọi người cảm thấy, lúc này là Cổ Linh Uyên đủ nhân từ, đủ khoan hồng độ lượng, giết mười mấy đệ tử của ngươi ta, xin lỗi tựu hoàn tất, đây là chuyện uy phong cỡ nào, mặt mũi cỡ nào, đổi lại những người khác đã sớm xin lỗi rồi.

Hiện tại Lý Thất Dạ rất tốt, hắn nói ra không phải là Cổ Linh Uyên nhân từ, mà là hắn nhân từ, Cổ Linh Uyên có thể may mắn sống sót tới bây giờ, đó là bởi vì hắn đã cho Cổ Linh Uyên một mạng, không có tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Nói như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào đều thụ không, bị giết mấy mười đệ tử, còn nói là nhân từ!

- Họ Lý!

Hoàng Vũ Hiên tức giận thổ huyết, đối với hắn mà nói, hôm nay đã vô cùng nhục nhã, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, Lý Thất Dạ giết nhiều người như vậy, còn phế trưởng lão của bọn họ, Cổ Linh Uyên bọn họ chỉ cần Lý Thất Dạ giao ra sát thủ, chịu đòn nhận tội, đôií với Cổ Linh Uyên mà nói đã là vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà hiện tại đã khác, Cổ Linh Uyên không hy vọng chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu, cho nên mới làm ra nhượng bộ như thế, dù sao, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, phát sinh chuyện như vậy, chỉ cần Lý Thất Dạ trả giá một ít cũng không làm rung chuyển thần uy của Cổ Linh Uyên.

Nhưng mà thật không ngờ là, Lý Thất Dạ căn bản không mua mặt mũi của Cổ Linh Uyên, căn bản là không đặt Cổ Linh Uyên vào trong mắt.

- Lý Thất Dạ ——

Hoàng Vũ Hiên không nhịn được nữa, đối với Cổ Linh Uyên mà nói hiện tại vô cùng nhục nhã, hắn quát:

- Hôm nay, bất luận ngươi có nguyện ý xin lỗi những đệ tử đã chết của Cổ Linh Uyên chúng ta hay không! Bằng không Cổ Linh Uyên sẽ thề bất lưỡng lập với ngươi!

Hoàng Vũ Hiên nói ra lời này làm cho nhiều người rùng mình, so sánh với Cổ Linh Uyên thề không lưỡng lập, đây không phải nói đùa, Cổ Linh Uyên thường thường nói là làm, một khi Cổ Linh Uyên nói lời này thì đừng mơ rời khỏi Thần Chỉ Châu.

- Như vậy nha.

Lý Thất Dạ tùy ý nói:

- Tốt, ta biết rõ. Nếu như không có lời gì nữa thì cút đi. Nếu như muốn động thủ, vậy nhanh lên đi, ta giết các ngươi xong lại đi giải quyết chuyện khác,

Lý Thất Dạ nói ra lời này càng làm nhiều người bất đắc dĩ.

Giờ này khắc này, Hoàng Vũ Hiên và đám đệ tử Cổ Linh Uyên vây quanh, trong mắt Lý Thất Dạ chẳng khác gì a miêu a cẩu bao nhiêu cả, dường như muốn giết cứ giết.

Nhưng mà hôm nay không người nào dám đi nghi vấn Lý Thất Dạ, mọi người đều biết, Lý Thất Dạ cường hoành đây không phải là thổi ra, hắn thật sự có thực lực kia.

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, không chỉ là Hoàng Vũ Hiên, tất cả đệ tử Cổ Linh Uyên đều nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, đôi mắt của bọn họ phun ra lửa giận, Lý Thất Dạ đang nhục nhã Cổ Linh Uyên của bọn họ.

- Đại sư huynh, giết thằng chó này, Cổ Linh Uyên chúng ta không chết không ngớt!

Có đệ tử Cổ Linh Uyên không nhịn được gào thét lên, Lý Thất Dạ nhục nhã Cổ Linh Uyên như vậy, Cổ Linh Uyên bọn họ tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này.

- Đúng, đại sư huynh, Cổ Linh Uyên chúng ta thề bất lưỡng lập với hắn, không chết không ngớt!

Không ít đệ tử Cổ Linh Uyên phụ họa, kêu to nói.

Bình thường chỉ có đệ tử Cổ Linh Uyên bọn họ hoành hành bá đạo, lúc nào đến phiên người khác ngồi lên đầu của Cổ Linh Uyên cơ chứ.

Hoàng Vũ Hiên hít sâu một hơi, hai mắt mãnh liệt, lạnh lùng nói:

- Lý Thất Dạ, ta biết rõ ngươi rất mạnh, nhưng mà hôm nay, nếu như ngươi không xin lỗi, Cổ Linh Uyên chúng ta tuyệt không bỏ qua! Hôm nay, không phải ngươi chết là ta mất mạng.

- Bằng ngươi sao?

Lý Thất Dạ tùy ý nhìn Hoàng Vũ Hiên, nói ra:

- Toàn bộ lên đi, không phải là ta mất mạng, mà là các ngươi chết chắc, muốn chịu chết thì cũng tới lúc rồi đấy.

Bị Lý Thất Dạ xem thường như vậy, Hoàng Vũ Hiên và các đệ tử ở đây tức giận suýt thổ huyết

- Đại sư huynh, giết hắn!

Có không ít đệ tử Cổ Linh Uyên kêu to. Bất kể nói như thế nào, Cổ Linh Uyên hôm nay không nuốt được cục tức này, trước mặt bao nhiêu người, Cổ Linh Uyên bọn họ bị nhục nhã, Cổ Linh Uyên nếu như không nuốt cục tức này xuống, về sau Cổ Linh Uyên không cần lăn lộn, tại Thần Chỉ Châu chỉ sợ không còn người đặt Cổ Linh Uyên vào mắt.

- Tốt, họ Lý, hôm nay Cổ Linh Uyên chúng ta sẽ lĩnh giáo ngươi!

Hoàng Vũ Hiên kêu một tiếng, hắn cầm trường thương trong tay.

Bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế, Cổ Linh Uyên tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này được.

- Không, ta không có biện pháp lĩnh giáo các ngươi.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Ta là người nhân từ, hiện tại ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, hoặc là lập tức lăn, hoặc là ta giết sạch các ngươi tại nơi này.

Thời điểm Lý Thất Dạ nói ra câu nói sau cùng, không ít người cảm thấy sống lưng lạnh toát, rất nhiều người hít khí lạnh. Thời điểm Lý Thất Dạ vừa nói đồ sát thì ai cũng ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Bởi vì chiến tích của hung nhân quá huyết tinh, vốn tàn sát hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, tiếp theo là tàn sát Ly quốc, Huyết Sa trang, sau đó là tiêu diệt Đế Vương Cốc.

Chỉ cần hung nhân vừa mở miệng nói đồ sát, tất cả mọi người hiểu rõ, hắn không đùa, tuyệt đối sẽ đồ sát tất cả.

Hoàng Vũ Hiên bị tức giận làm run rẩy, cho tới nay, Cổ Linh Uyên chỉ xem kẻ khác là con kiến hôi, hôm nay Lý Thất Dạ xem bọn họ là con kiến hôi, vô cùng nhục nhã.

- Tốt, Lý Thất Dạ, ngươi rất cường đại! Hôm nay cho dù đệ tử Cổ Linh Uyên tử chiến ở đây, tuyệt đối không bỏ qua.

Hoàng Vũ Hiên lệ kêu lên:

- Đương thời, có ngươi sẽ không có Cổ Linh Uyên, có Cổ Linh Uyên sẽ không có ngươi!

- Đúng vậy, không chết không ngớt!

Đệ tử Cổ Linh Uyên cũng rống to lên:

- Dùng máu của chúng ta giữ gìn thần uy vô thượng của Cổ Linh Uyên!

Lúc này bất luận là với Hoàng Vũ Hiên mà nói, hay là với đệ tử Cổ Linh Uyên mà nói, không thể không chiến, nếu như hiện tại bọn họ sợ hãi, về sau Cổ Linh Uyên vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu lên trước mặt Lý Thất Dạ.

- Dũng khí đáng khen.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Nhiệt huyết cảm động. Đáng tiếc, là địch với ta là chuyện không khôn ngoan. Được rồi, các ngươi đã một lòng tìm chết, ta cũng thành toàn các ngươi, các ngươi cùng lên đi, ta cho các ngươi một cơ hội ra tay, tránh các ngươi chết không nhắm mắt.

- Thành trận ——

Hoàng Vũ Hiên kêu một tiếng, lúc này hắn cũng không cần nói thừa cái gì, Cổ Linh Uyên đã vạch mặt với Lý Thất Dạ vạch mặt, không phải ngươi chết là ta mất mạng, không có khả năng xoay chuyển.

Lập tức dùng Hoàng Vũ Hiên cầm đầu, lập tức hình thành chiến trận cực lớn, trong một chớp mắt, sát ý trùng thiên, khí tức sát phạt lạnh như băng tràn ngập thiên địa, thời điểm chiến trận vừa mới hình thành, làm cho người ta ngửi được mùi máu tươi.

Lúc này rất nhiều người cũng ngừng thở, quan sát cảnh trước mặt này.

- Đám người Hoàng Vũ Hiên có cơ hội không?

Có người thấp giọng hỏi thăm, nói ra câu này hoàn toàn không có lực lượng gì cả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất