Lúc này Cửu Chung Thần Tổ cũng chỉ cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
- Hung nhân, đủ tư cách xưng là đệ nhất hung nhân.
Nhìn qua bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất, cho dù có người không phục, lúc này lại không thể không phục, thì thào nói:
- Phóng nhãn nhìn khắp thế hệ trẻ tuổi trong thiên hạ, trừ thác đại ra, ai dám nói trảm Hắc Ám Cổ vương tử!
Mở miệng là muốn săn bằng Cổ Linh Uyên, muốn chém đầu Hắc Ám Cổ vương tử, khí phách như vậy không ai có được. Tại Thần Chỉ Châu, bất kể là ai, bất kể là thiên tài cường đại cỡ nào, khi nói ra lời này phải nghĩ kỹ cân lượng của bản thân.
Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ căn bản không sao cả, tuyên bố muốn san bằng Cổ Linh Uyên, muốn chém giết Hắc Ám Cổ vương tử, đây là tư thái bá đạo bực nào.
- Chẳng lẽ Lý Thất Dạ kiếp này thật sự sẽ trở thành Tiên Đế sao? Xem ra thủ hộ thần thành Thần Thụ đã xem trọng Lý Thất Dạ.
Lúc này có cường giả Thụ tộc khó tin nói ra.
Thủ hộ thần thành Thần Thụ thủvà Long Trúc á tổ có giao tình, theo đạo lý mà nói, bất luận tình huống nào thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh sẽ đứng bên phía Giao Thần Trúc, cho dù thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh không giết Lý Thất Dạ, cũng sẽ cứu Giao Thần Trúc.
Nhưng mà hiện tại thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh tự tay trấn giết Giao Thần Trúc, cách giải thích duy nhất chính là tuhr hộ thần Thần Thụ Lĩnh xem trọng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn trở thành Tiên Đế, hắn không muốn là địch với Tiên Đế tương lai.
Lý Thất Dạ dẫn Diệp Tiểu Tiểu, Tư Mã Ngọc Kiếm đi vào trong một khách sạn, bảo các nàng ở lại nơi này, phân phó nói:
- Các ngươi tạm thời ở lại đây, chờ ta trở lại.
- Tự đại vương, ngươi muốn đi đâu?
Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy kỳ quái, lúc này nàng cảm thấy thần thái của Lý Thất Dạ có chút là lạ, về phần là lạ như thế nào thì nàng không nói rõ được.
- Đi gặp một người.
Lý Thất Dạ cười lên, sau đó nói ra.
Nhưng mà không có đi tới cửa, hắn dừng bước lại, trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Nếu như ta chưa có trở về, các ngươi trở về đi, từ đâu tới đây, về lại nơi đó.
- Vì cái gì?
Diệp Tiểu Tiểu có cảm giác điềm xấu, nói ra:
- Ta chờ ngươi trở lại là được.
- Nói không chừng ta đã chết.
Lý Thất Dạ cười cười, sau đó rời khỏi.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm ngây ngốc, các nàng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra Lý Thất Dạ muốn làm gì, trải qua tiếp xúc những ngày qua, bất luận là Diệp Tiểu Tiểu, hay là Tư Mã Ngọc Kiếm, các nàng đều tin tưởng Lý Thất Dạ tuyệt đối không dễ dàng chết đi, cho dù là tranh đoạt thiên mệnh hắn cũng khó mà chết được.
Hơn nữa trong ấn tượng của các nàng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải là kẻ nói tới chết, hắn là kẻ vô cùng tự tin, hắn xem ra không ai có thể giết hắn được.
Nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ đột nhiên nói sẽ chết, chuyện này với Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm mà nói, đây là điềm không may, các nàng đều nghĩ mãi mà không rõ Lý Thất Dạ vì cái gì đột nhiên nói như vậy.
Lý Thất Dạ rời khỏi thần Thần Thụ, tiến nhanh vào trong, hắn đi vào sâu trong Thần Thụ Lĩnh, đương nhiên, hắn đi vào Thần Thụ Lĩnh không phải muốn tìm cái gì đó, cũng không phải đi hái tiên dược, hắn tiến vào một ngọn núi sâu trong Thần Thụ Lĩnh.
Tòa núi cao này cao xuyên mây, cao nhập vòm trời, ngọn núi không phải cao nhất Thần Thụ Lĩnh, nhưng trong cả Thần Thụ Lĩnh cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi này, nhìn qua thiên địa, trầm mặc thật lâu. Trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm của hắn suy nghĩ miên man.
Mặc dù nói Lý Thất Dạ hắn cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, nhưng mà có chút chuyện làm hắn khó đi đối mặt, hiện tại hắn đối mặt với một người, một người mà hắn thua thiệt.
Lý Thất Dạ lẳng lặng đứng trên núi, nhìn qua mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn qua thiên địa thay đổi bất ngờ, hắn đứng ở nơi đó giống như hóa đá, vẫn không nhúc nhích, hắn như biến thành pho tượng.
Trong nháy mắt mặt trời lặng, Lý Thất Dạ đã đứng ở đây vài ngày rồi, mấy ngày nay hắn vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, dường như hắn biến thành pho tượng.
Rốt cục ngày hôm nay mặt trời lên cao, đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, thời điểm này ánh mặt trời chiếu vào bóng người này giống như tiên tử tuyệt thế, tư thái nhẹ nhàng.
Đây là một người con gái, nàng từ trên trời giáng xuống, lăng không đứng trên hư không. Nàng đứng ở nơi đó, gió nhẹ quét qua, làm bạn cùng nhật nguyệt, dường như nàng là tiên tử giáng trần, tư thái tuyệt thế có thể khuynh đảo bất cứ kẻ nào.
Thời điểm cô gái này hàng lâm, Lý Thất Dạ giống như biến thành pho tượng lập tức mở mắt ra, ngay lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn lên người cô gái.
Nhìn cô gái trước mặt của mình, tâm thần Lý Thất Dạ chấn động, hắn lúc này cẩn thận nhìn qua cô gái, bao nhiêu năm tháng đi qua, tuế nguyệt vẫn không lưu dấu vết trên người của nàng.
Lúc này nữ tử này lăng không mà đứng, nàng đứng ở nơi đó, chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng rất lạnh, không có phẫn nộ, cũng không có cừu thị, chỉ là rất lạnh rất lạnh, là lạnh lùng từ trong xương tủy.
Nhìn qua ánh mắt này, Lý Thất Dạ cảm thấy tâm thần chấn động mạnh mẽ, năm đó, đôi mắt này mê người cỡ nào, sáng chói như sao trời, làm cho người ta nhìn mà lâm vào mê muội, nhưng mà hôm nay ánh mắt này đã lạnh như băng, tất cả nguyên nhân đều do hắn!
- Ta biết rõ ngươi sẽ đến.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra:
- Hoặc là, ngày hôm nay ngươi đã chờ thật lâu rồi.
Nữ tử đứng ở đó lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng chỉ có lạnh lùng, lạnh lùng đến mức Lý Thất Dạ giật mình, trong mắt của cô gái này, Lý Thất Dạ chỉ là người qua đường ất, người qua đường giáp mà thôi.
- Ta biết rõ, ngươi hận ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ra:
- Cho nên, hôm nay ta tới trả nợ. Đây cũng là thời điểm cần chấm dứt, cho tới nay, ta đều lảng tránh chuyện này, bởi vì ta trước kia cảm thấy ta còn có cơ hội xin lỗi ngươi, nhưng ở kiếp này đã khác, ta phải đi...
- Hoặc là ta vĩnh viễn sẽ không trở về...
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, thần thái ảm đạm, chậm rãi nói ra:
- Cho nên, ta muốn chấm dứt với ngươi, đây là cho ngươi một đáp án, cũng giải quyết tâm nguyện của ta.
Nữ tử đứng trên không trung nhìn Lý Thất Dạ, cũng không có mở miệng, nàng chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như nàng không quen biết Lý Thất Dạ.
Mặc dù là như thế, nàng vẫn nghe Lý Thất Dạ nói chuyện, dường như nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe Lý Thất Dạ nói chuyện mà thôi.
Lý Thất Dạ thập phần thản nhiên, nghênh tiếp ánh mắt của nàng, hắn tươi cười nhàn nhạt, nói:
- Tuế nguyệt, thật không dễ dàng, hoặc là, ngươi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, ta cũng biết chuyện này ta không đáng tha thứ. Nhưng bất kể nói thế nào, ở kiếp này, ta nhất định phải chào tạm biệt ngươi... Ngươi không thể tha thứ cho ta cũng được, hận ta cũng xong, ta không quan tâm.