Đế Bá

Chương 2397: Vạn cổ mình ta

– Quả thật là hắn, là hắn!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trên Tứ Chiến Đồng Xa, vô địch cửu giới, chúa tể muôn đời, cho dù là Thất thánh tổ cũng phải hoảng sợ thất sắc, cho dù hắn đã từng là bồi dưỡng qua hai vị hải thần, hắn đã từng tiếu ngạo cửu giới.

Nhưng mà giờ phút này, quản chi hắn là Thất thánh tổ, cũng không khỏi hai chân như nhũn ra, có xúc động cúng bái quỳ xuống.

Đối với Thất thánh tổ mà nói, đây không phải là chuyện mất mặt, đối mặt tồn tại như vậy, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện vô cùng bình thường, bởi vì cũng không có gì mất mặt, đây chính là tồn tại từng giết Tiên Đế, nhân vật như hắn chẳng khác gì con kiến hôi!

Đối với Thất thánh tổ mà nói, cho dù hắn quỳ xuống cũng không cảm thấy thẹn.

– Tứ Chiến Đồng Xa, chiến xa trong truyền thuyết, thật sự là hắn —

Sau đó thật lâu, nội tâm Thất thánh tổ sợ hãi, vô cùng kính sợ.

Toái Thần Nhai, mặc dù nói là nhai, nó cũng không phải ngọn núi, cũng không phải mặt biển, mà là trên bầu trời.

Trên bầu trời này hư không mênh mông, ở nơi này, khu vực trăm vạn dặm bị đá vụn che kín, mà đá vụn như thế có nhỏ như ngón tay, có lớn như hòn đảo.

Trong lĩnh vực rộng trăm vạn dặm này có một thần nhai, thần nhai này độ cao trăm vạn trượng, nó giống như tòa ma phong ngăn cản đường đi của mọi người.

Quản chi cự nhai cao trăm vạn trượng, nó đã bị người ta cắt ngang, cả vách đá vỡ vụn. Có thể tưởng tượng, nếu không phải nó vỡ ra, không biết nó lớn như thế nào.

Trên bầu trời trăm vạn dặm không chỉ có vô số đá vụn, còn có vô số đại đạo pháp tắc, ở chỗ này có rất bao nhiêu đạo pháp tắc vỡ vụn, chúng hóa thành đoạn ngắn, cũng có đại đạo pháp tắc nguyên vẹn đan vào nhau.

Toái Thần Nhai, được xưng là chiến trường lớn nhất Thiên Linh Giới, nó không rõ lai lịch, đồn đãi nói Thiên Linh Giới mỗi thời đại có đại chiến kinh thiên gì cũng sẽ cử hành ở Toái Thần Nhai, cũng vì nguyên nhân này cho nên nó mới vỡ nát như thế này.

Nhưng nhắc tới Toái Thần Nhai rất kỳ quái, sau mỗi lần đại nó vẫn không hoàn toàn nát bấy.

Lý Thất Dạ du ngoạn Toái Thần Nhai, ngồi trên cửu thiên, liếc mắt nhìn Thần Mộng Thiên cùng Ám Hắc Tổ Vương.

– Sĩ diện.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ với tư cách vãn bối lại bày ra tư thái cao cao tại thượng trước mặt mình, đặc biệt là mười ba mệnh cung trấn áp Thiên Linh Giới, chuyện này làm cho Ám Hắc Tổ Vương cùng Thần Mộng Thiên biến sắc, cho nên Ám Hắc Tổ Vương lạnh lùng nói.

Ám Hắc Tổ Vương là ngườ từng chinh chiến cửu giới, hắn dù thế nào cũng không có phô trương tới mức này, bây giờ Lý Thất Dạ một vãn bối lại áp hắn, làm cho hắn vô cùng không thoải mái.

– Sĩ diện thì thế nào.

Lý Thất Dạ ngồi trên cao, rủ mí mắt xuống, bao quát Ám Hắc Tổ Vương, nói ra:

– Ngươi muốn sĩ diện, cũng có thể bày mười ba mệnh cung ra đi, chỉ sợ ngươi muốn bày lại không có thực lực.

Chỉ một câu này đã làm Ám Hắc Tổ Vương chán nản, hắn bị tức tới mức không nói được gì.

Vào thời điểm này, Thiên Linh Giới không biết có bao nhiêu thiên kính đang bao phủ Toái Thần Nhai, trước rất nhiều thiên kính của đại giáo truyền thừa, đế thống tiên môn có vô số đệ tử đang xem, thời điểm những đệ tử này nghe Lý Thất Dạ nói đều cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Những tồn tại vô địch này vẫn cao cao tại thượng, hôm nay lại bị một vãn bối hung hăng tát một bạt tai, điều này không phải làm cho đám vãn bối bọn họ đặc biệt thoải mái hay sao?

Xôn xao — thật lớn, vào giờ phút này, Tổ Lục Bích Dương Hải xa xa có hào quang ngập trời, một nhánh cây từ trong Tổ Lục vươn ra, nhánh cây này duỗi dài vô hạn.

Trên nhánh cây này có lá xanh, phiến lá lớn tới mức nó chẳng khác gì quảng trường, trên quảng trường này có một quân đoàn đang đứng.

Quân đoàn mấy vạn người tới từ Tổ Lục, trên thân mỗi người tỏa ra sinh cơ dạt dào, bọn họ cho người ta cảm giác như gốc cây đại thụ, mấy vạn gốc đại thụ đồng thời xuất hiện, giống như rừng rậm, không khí tươi mát ập vào mặt, sinh cơ bàng bạc tràn ngập sức sống.

Trong quân đoàn này vây quanh lấy một lão nhân, lão nhân kia nhìn qua rất gầy, tóc bạc trắng, ăn mặc một thân vũ y, trên người có vài phiến lá xanh, thân thể sinh cơ bừng bừng như tiên ông hiền hòa.

Tiên ông này đứng trong quân đoàn, dùng sinh cơ mấy vạn người bổ sung cho mình.

– Khê Trúc Tiên —

Nhìn thấy lão nhân này, rất nhiều người trong Thiên Linh Giớithập phần kính sợ, cho dù là đại nhân vật thế hệ trước cũng đặc biệt kính sợ.

Khê Trúc Tiên, đây là lão tổ thần bí và xưa nhất Tổ Lục, hắn là tổ tiên của Long trúc á tổ, tuy nhiên thanh danh không lớn, nhưng mà Tổ Lục có hai vị thụ tổ xuất thân từ nhất mạch của hắn, thành tựu như thế đúng là kinh thiên.

Khê Trúc Tiên đã đến, Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên cao nhìn xuống, nói:

– Còn có hai người chưa tới.

– Lão hủ chậm một bước.

Vào thời điểm này, có một lão giả sải bước thiên địa đi tới đây.

Lão giả này cũng không phải một người tới, bên cạnh hắn còn có một lão nhân, lão nhân kia sắc mặt như gỗ khô, thân thể mộc hóa, bản thân như gốc cây sắp mục.

Nhìn thế nào cũng không thấy lão nhân kia có gì đặc biệt xuất chúng, thậm chí hắn đứng ở đó còn bị người ta xem nhẹ.

– Giới thiệu chư vị một chút, vị này chính là Khô Mộc đạo hữu, hôm nay được lão hủ mời tham chiến.

Song Đế chi tử chậm rãi nói ra.

Nhìn thấy lão nhân như cây gỗ này, cho dù là Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương thậm chí là Khê Trúc Tiên cũng gật đầu, vô cùng hoan nghênh.

Thậm chí liền Khê Trúc Tiên cũng mở miệng.

– Không nghĩ tới Khô Mộc đạo hữu cũng xuất thế.

– Náo nhiệt như thế sao ta bỏ qua được, huống chi, có Song Đế huynh tương mời.

Khô Mộc lão nhân vừa cười vừa nói.

Người được Khê Trúc Tiên xưng là “Khô Mộc đạo hữu” nhìn qua rất bình thường, cũng không có quá nhiều điểm làm người ta chú ý, cũng không có gì cường đại.

Nhưng mà có thể làm cho tồn tại như Khê Trúc Tiên xưng là “Đạo hữu “, tuyệt đối không phải thế hệ bình thường.

Nhưng mà lão nhân nà quá bình thường, trước thiên kính rất nhiều đại giáo truyền thừa Thiên Linh Giới có rất nhiều người không nhận ra lão nhân này, rất nhiều người đang suy đoán, lão nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

– Khô Mộc thần tổ ——

Trước thiên kính một đế thống tiên môn, rốt cục có một lão tổ xưa nhất nhận ra lão nhân này.

– Khô Mộc thần tổ là thần thánh phương nào?

Vãn bối nghe được lời này lập tức thỉnh lão tổ diễn giải.

– Là thế hệ vô địch cùng thời đại của ta.

Lão tổ chậm rãi nói:

– Đồn đãi nói, hắn là tổ thụ chết héo trọng sinh, mang theo trí nhớ kiếp trước của tổ thụ.

– Là tổ thụ chết héo trọng sinh, mang theo trí nhớ thụ tổ kiếp trước?

Nghe được nói như vậy, vãn bối hít khí lạnh, nói:

– Đây chẳng phải là thụ tổ trọng sinh sao?

– Đồn đãi là như thế, không biết là thật là giả.

Lão tổ này thì thào nói:

– Duy nhất đáng tiếc là, có đồn đãi nói, thời đại của hắn, hắn cũng không thành thụ tổ, về sau không biết là nguyên nhân gì mà không thành công.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất