- Tốt.
Lý Thất Dạ nhìn Tô Ung Hoàng nói ra:
- Ta mở đạo môn ra, tiễn hai người các ngươi quay về trung đại vực, ngươi mang nàng quay về Tẩy Nhan Cổ Phái, tạm thời giao nàng cho ngươi.
- Ngươi thì sao?
Tô Ung Hoàng nghe xong lời này thì giật mình, hỏi thăm.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Ta đi Bắc Uông Dương, có chuyện cần ta chấm dứt, hơn nữa ta cũng có đồ vật đặt ở Bắc Uông Dương.
Tô Ung Hoàng cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Lý Thất Dạ có thể có đồ vật đặt ở Bắc Uông Dương chứ, hắn có liên hệ duy nhất Bắc Uông Dương chính là Tử Thúy Ngưng.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ chưa nói, Tô Ung Hoàng cũng không có hỏi tới, nàng gật đầu trả lời:
- Ta sẽ, ta sẽ mang tin tức trở về.
"Ông" một tiếng, lúc này Lý Thất Dạ mở đạo môn ra, tập trung tọa độ, nhìn Tô Ung Hoàng cùng Tư Mã Ngọc Kiếm nói ra:
- Chuẩn bị lên đường đi, sau khi trở về phải cố gắng tu luyện thật tốt.
Tô Ung Hoàng và Tư Mã Ngọc Kiếm cũng gật gật đầu, cuối cùng, hai người bọn họ bước vào trong đạo môn.
Cửu giới bị đóng cửa, đạo môn không thông, đoạn tuyệt liên hệ. Dưới tình huống như vậy, muốn vượt qua cửu giới là chuyện thập phần khó khăn chuyện, cũng chỉ có Thần Hoàng mới có thể mở ra, cho dù có thể vượt qua cửu giới, nhưng mà đạo môn không ổn định cũng sẽ sinh ra rất nhiều thứ không xác định.
Nhưng mà với Lý Thất Dạ mà nói, đây là chuyện dễ dàng, hắn tu luyện Không Thư, hắn nắm giữ không gian không phải bất cứ kẻ nào có thể so sánh.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ tiễn Tô Ung Hoàng cùng Tư Mã Ngọc Kiếm, hắn tập trung tọa độ xong lại bước vào đạo môn, hắn đi Bắc Uông Dương.
Bắc Uông Dương, một trong năm đại vực của Nhân Hoàng Giới, nó nằm ở phía bắc Nhân Hoàng Giới, nơi này đất rộng vật nhiều, cực kỳ phồn hoa.
Bắc Uông Dương, nó được gọi là Bắc Uông Dương, ở chỗ này thật sự có biển cả vô cùng mênh mông, cả Bắc Uông Dương rất rộng, rộng tới mức không ai tính ra, cho nên cũng không ai có thể đo đạc.
Nhưng mà Bắc Uông Dương lại khác với Thiên Linh Giới, Thiên Linh Giới chính là thế giới biển cả, lục địa rất ít, cho nên rất nhiều tu sĩ Thiên Linh Giới đều cư trú ở đáy biển.
Mà Bắc Uông Dương lại khác, trong biển rộng mênh mông của Bắc Uông Dương có vô số hòn đảo, vô số hòn đảo dính liền, hình thành những chuỗi đảo thật lớn, đồng thời trong biển Bắc Uông Dương còn có rất nhiều đại lục.
Những đại lục mênh mông này nằm trong biển lớn, chúng giống như là từng chiếc chiến hạm vĩnh viễn không chìm.
Đứng trên trời Bắc Uông Dương nhìn xuống Bắc Uông Dương bên dưới, hòn đảo và đại lục trong Bắc Uông Dương chẳng khác gì những hạt phỉ thúy hào quang lấp lánh, thập phần xinh đẹp, nó đẹp không sao tả xiết, không ai có thể dùng lời miêu tả ra được.
Lý Thất Dạ đi vào Bắc Uông Dương, thời điểm hắn bước vào trong phiến đại lục nà, trong lòng của hắn có không ít cảm khái, không ít chuyện cũ hiển hiện trong lòng.
Lúc này Lý Thất Dạ độc thân đến Bắc Uông Dương, hắn muốn chấm dứt vài chuyện, trên thực tế, càng nói đúng hơn hắn tới thu nợ, trên đời này còn có vài người hắn cần phải tính sổ.
Trừ chấm dứt vài chuyện ra, quan trọng hơn là, Lý Thất Dạ muốn mang theo một ít đồ vật trong Bắc Uông Dương đi, một ít thứ cực kỳ quan trọng, thậm chí là đồ vật có khả năng quyết định tới trận chiến cuối cùng.
Tại Bắc Uông Dương, Lý Thất Dạ lưu lại rất nhiều bảo tàng, năm đó, Lý Thất Dạ mang bảo khố lớn nhất của mình xây dựng tại Bắc Uông Dương, ở chỗ này, cất chứa rất nhiều tài nguyên, tài nguyên trong các bảo tàng này có thể khiến nhiều đời người sử dụng không hết.
Mà những tài nguyên này Lý Thất Dạ chuẩn bị diệt thế, tài nguyên phong phú tới mức không cách nào tưởng tượng nổi.
Có thể nói, trong bảo khố này có tài nguyên kinh thiên, cho dù là Tiên Đế thậm chí muốn đạt được, đương nhiên, cho dù là Tiên Đế cũng không dám đi nhúng chàm bảo tàng này, bởi vì bọn họ biết bảo tàng này thuộc về ai.
Nhưng mà có một người đang nhìn chằm chằm vào bảo tàng này, hơn nữa là chết cũng không hối cải, người này chính là Cố Tôn!
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, Cố Tôn cường đại hơn nữa, Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt hắn cũng dễ dàng, thậm chí có thể không cần hắn động thủ, nếu như không phải Hắc Long Vương cầu tình, không phải niệm tình Hắc Long Vương thì hắn đã giết Cố Tôn từ lâu rồi.
Mặc dù nói Cố Tôn nói sẽ hối cải làm người mới, hứa sẽ thay tâm lột xác, an phận thủ mình làm người, nhưng mà Lý Thất Dạ lại biết rõ ràng, chó vĩnh viễn không sửa tính ăn cứt.
Cố Tôn nói cái gọi là sửa tâm lột xác, tất cả chỉ vì muốn Hắc Long Vương đồng tình mà thôi, hắn tuyệt đối không chết tâm này.
Trên thực tế, đối với Cố Tôn chết cũng không hối cải, Lý Thất Dạ biết rõ, Hắc Long Vương cũng biết, nhưng mà Hắc Long Vương đã đáp ứng một người, cho nên Cố Tôn mới có thể hảo hảo sống đến bây giờ, nếu không cũng không cần Lý Thất Dạ ra tay, Hắc Long Vương tự tay phế hắn, biến hắn thành phàm nhân cả đời.
Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Cố Tôn có thể sống đến bây giờ cũng không chỉ vì Hắc Long Vương mà thôi, trong mắt hắn, Cố Tôn chỉ là con kiến hối, hắn biết hối cải cũng tốt, không biết hối cải cũng được, đối với hắn mà nói chuyện này không quan trọng.
Nếu như Cố Tôn không biết sống chết, dám ngăn cản đường của hắn, hắn cũng bóp chết hắn giống như bóp chết con kiến hôi mà thôi.
Mặc dù nói Lý Thất Dạ không hy vọng huyết tẩy Trấn Thiên Hải thành, nhưng mà nếu cần thiết hắn cũng không lưu tình chút nào, sẽ không nương tay, nếu ai dám ngăn cản đường hắn đi, hắn sẽ đồ sát Trấn Thiên Hải thành.
Cho nên,lúc này tiến vào Bắc Uông Dương, Lý Thất Dạ đã có chuẩn bị huyết tẩy Trấn Thiên Hải thành, một khi động thủ, hắn sẽ không nương tay nửa điểm.
Bước vào Bắc Uông Dương, Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, một làn gió mát mang theo hương vị của biển thổi qua mặt hắn, tâm tình của hắn lúc này rất sảng khoái.
Cũng đại dương mênh mông, khí tức Thiên Linh Giới và Bắc Uông Dương có rõ ràng bất đồng, khí tức của Thiên Linh Giới chính là một đầm nước ướt át, khí tức Thiên Linh Giới giống như sương mù, trong sương mù này mang theo mùi tanh của biển cả.
Mà khí tức Bắc Uông Dương lại khác, hít sâu một hơi khí tức Bắc Uông Dương, khí tức thanh linh, trong thanh linh này mang theo mùi thơm của bùn đất và hoa cỏ.
Lý Thất Dạ đang đứng trên một hòn đảo, chung quanh là những hòn đảo to lớn, đảo lớn từ ngàn dặm cho tới vạn dặm, đảo nhỏ chỉ vài trăm dặm.
Những hòn đảo này đan xen kết nối với nhau, thậm chí có những cây cầu hơn trăm dặm kết nối với nhau, chính vì thế những hòn đảo này giống như những sợi dây xích.
Những sợi dây xích này vây quanh một khối đại địa, đây là một đại lục cực kỳ to lớn, đại lục rộng trăm vạn dặm, đại lục này trong biển cả mênh mông chẳng khác gì chiến hạm không bao giờ chìm.
Lý Thất Dạ bước vào trong đại địa, tùy ý đi lại nơi này.