Thấy tư thái đảo kháhc thành chủ của Lý Thất Dạ, Đông Phương Thông không thể dùng lời lẽ biểu đạt, hắn chỉ có thể nhìn qua Văn Nhân Kiên Thạch, Văn Nhân Kiên Thạch cũng không thể nói cái gì.
Đến bây giờ, Văn Nhân Kiên Thạch còn có thể nói cái gì? Lý Thất Dạ muốn tham gia náo nhiệt, mà Văn Nhân thế gia cần một kẻ chết thay, như vậy vừa vặn mang Lý Thất Dạ tới Đông Phương thế gia, hiện tại ngược lại tốt, chuyện nghịch chuyển thoát ly hai đại thế gia khống chế, biết sớm như vậy, Văn Nhân Kiên Thạch cũng đưa Lý Thất Dạ tới!
Trên thực tế, chuyện đã tới mức này, chuyện này làm cho hai đại thế gia bất ngờ, bọn họ song phương vẫn muốn dẹp loạn chuyện này, Lý Thất Dạ với tư cách gian phu, Văn Nhân thế gia muốn đưa hắn lên đoạn đầu đài của Đông Phương thế gia, cho Đông Phương thế gia một câu trả lời, mà Đông Phương thế gia cần máu gian phu Lý Thất Dạ để tiêu trừ oán khí.
Hơn nữa hai đại thế gia đã nhất trí với nhau, nhưng mà, trên đường lại giết ra Hải Dương Ưng!
Đông Phương Thông nhìn qua Lý Thất Dạ, hít sâu một hơi, nói:
- Lý huynh, chuyện quá khứ cho nó qua đi, quan hệ thông gia hai nhà cũng không phải thế hệ vãn bối mới có. Nhưng mà hiện tại náo đến mức này, đối với Văn Nhân thế gia, đối với Đông Phương thế gia đều là chuyện không tốt, bản thân Lý huynh và Lục Nhị cô nương cũng không phải là một chuyện tốt, Lý huynh có thể nghĩ tới, nếu việc này huyên náo thiên hạ đều biết, sau này làm sao sống yên ổn?
- Vậy ý ngươi thế nào?
Lý Thất Dạ cảm thấy có ý tứ, nhìn qua Đông Phương Thông.
Đông Phương Thông hít sâu một hơi, nói ra:
- Lý huynh, ta có thể thuyết phục các lão tổ trong nhà. Lý huynh và Lục Nhị thế muội kết thành tần tấn, hai nhà sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Lý huynh cần phải làm chính là dẹp loạn phong ba này, chỉ cần Lý huynh nguyện ý, hai đại thế gia vẫn đứng chung trận doanh, Hải Dương Ưng căn bản không thể lấy ra công thẩm Lý huynh.
- Có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đông Phương Thông, hắn tươi cười, nói ra:
- Nhưng mà nha, đó cũng không phải ta muốn."
- Lý huynh nghĩ muốn cái gì?
Đông Phương Thông không khỏi hỏi.
- Chuyện này à, đến lúc đó các ngươi sẽ biết rõ.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói một câu.
Đông Phương Thông hoàn toàn là không có cách nào, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay Lý Thất Dạ, hiện tại mặc dù nói Lý Thất Dạ đang ở trong Đông Phương thế gia, nhưng Đông Phương thế gia hoàn toàn không dám làm gì Lý Thất Dạ, Đông Phương thế gia hoàn toàn không có biện pháp.
Hiện tại bị Hải Dương Ưng náo lớn, hai đại thế gia càng không dám giết Lý Thất Dạ, nếu không sẽ giúp Hải Dương Ưng có cớ tuyệt hảo, giội nước bẩn trước mặt Trung Thiên Long Hoàng, hai đại thế gia bọn họ sẽ có phiền toái to lớn.
- Kiên Thạch huynh, Lục Nhị thế muội, các ngươi khuyên nhủ hắn đi, chuyện này với hai thế gia chúng ta mới tốt.
Lúc này Đông Phương Thông đành phải nói với Văn Nhân Kiên Thạch cùng Văn Nhân Lục Nhị.
Vốn đây là việc riêng của hai thế gia, cũng là chuyện bị chê cười của hai đại thế gia, bọn họ còn muốn dùng đầu của Lý Thất Dạ dẹp phong ba của mình, bây giờ lại phải cầu cạnh Lý Thất Dạ!
Sau khi Đông Phương Thông rời đi, Văn Nhân Kiên Thạch cũng kỳ quái nhìn qua phía Lý Thất Dạ, hắn có phần bất đắc dĩ nói:
- Nếu như không phải Lý huynh có thái độ như vậy, ta thật sự hoài nghi Lý huynh chính là gian tế Dương Ưng quốc phái tới.
- Dương Ưng quốc?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ngươi cũng quá để mắt tới Dương Ưng quốc rồi.
- Lý huynh, chuyện thế thân lần này là ta không đúng.
Văn Nhân Kiên Thạch hít sâu một hơi, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như Lý huynh nguyện ý, hoàn toàn có thể dẹp loạn trận phong ba này. Như Đông Phương huynh nói như thế, ta cũng có thể đi thuyết phục lão tổ, nói như vậy, tất cả đều vui vẻ, chuyện này kết thúc ở đây, cũng là chuyện tốt với mọi người.
- Tại sao phải kết thúc?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Trò hay giờ mới bắt đầu, ta chưa nói chấm dứt, chuyện này sẽ không chấm dứt.
Lúc này Văn Nhân Kiên Thạch cũng cực khổ khi nói chuyện này, hiện biến thành Văn Nhân thế gia cầu cạnh Lý Thất Dạ, bất kể là Văn Nhân thế gia hay là Đông Phương thế gia đều không muốn nhắc tới chuyện này, bởi vì khi công thẩm có kết quả gì, đối với Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia bọn họ đều không phải chuyện tốt.
- Lý huynh, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ hay không? Mặc kệ ngươi cần gì, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ đi bàn với các lão tổ.
Văn Nhân Kiên Thạch nhanh chóng cầu khẩn.
Chuyện này có thể nói tất cả là do hắn, hắn là người biết rõ Lý Thất Dạ là giả mạo, nhưng mà Lý Thất Dạ càng muốn tham gia náo nhiệt vào chuyện này, mà Văn Nhân thế gia cũng muốn kết thúc chuyện này thật nhanh nên mới đưa Lý Thất Dạ đến đây, thật không ngờ quyết định lỗ mãng này biến thành chuyện không thể vãn hồi.
- Vì cái gì ngươi cảm thấy đây nhất định là chuyện xấu chứ?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nói không chừng đây là chuyện tốt, không chắc với Văn Nhân thế gia mà nói chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.
- Ta không thấy cơ hội ngàn năm khó gặp ở đâu cả.
Văn Nhân Kiên Thạch cười khổ một tiếng, nói ra:
- Chuyện này nếu làm không tốt, nó sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Văn Nhân thế gia. Chuyện này sinh ra từ tay ta, sai cũng là sai lầm của ta, Lý huynh thực muốn trả thù, muốn chém muốn giết, ta sẽ theo Lý huynh, ta chỉ hy vọng Lý huynh có thể giúp Văn Nhân thế gia một tay, dẹp loạn phong ba này, ta sẽ nhớ rõ ơn đức Lý huynh.
- Tốt ——
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay nói ra:
- Ngươi hiểu ý của ta, là họa hay phúc, chờ xem là được, ngươi cũng sẽ biết nhanh thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Nhân Kiên Thạch đã khó hiểu hoàn toàn, hắn nhìn không thấu Lý Thất Dạ, hắn không biết Lý Thất Dạ là người nào, hắn muốn làm gì.
- Muội muội, ngươi nói với Lý huynh đi.
Cuối cùng, Văn Nhân Kiên Thạch chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Văn Nhân Lục Nhị, nhẹ nhàng thở dài một hơi sau đó rời đi.
Sau khi Văn Nhân Kiên Thạch rời khỏi, Văn Nhân Lục Nhị há miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, trên thực tế, nàng cũng không khá hơn ca ca Văn Nhân Kiên Thạch là bao nhiêu, nàng cũng chẳng biết gì về Lý Thất Dạ cả.
Văn Nhân Kiên Thạch còn tưởng rằng Văn Nhân Lục Nhị có khả năng quen biết Lý Thất Dạ, nói không chừng Văn Nhân Lục Nhị có thể khuyên bảo Lý Thất Dạ đấy.
- Không biết Lý công tử nghĩ muốn cái gì?
Cuối cùng, Văn Nhân Lục Nhị nghiêm túc nói ra:
- Nếu Lý công tử nguyện ý dẹp loạn trận phong ba này, nguyện ý đứng trong trận doanh Văn Nhân thế gia, tính mạng Lục Nhị có thể cho công tử.
Nhìn Văn Nhân Lục Nhị, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù dẹp loạn chuyện này, con gái của ngươi nên làm cái gì bây giờ? Bảo ta thế thân giả mạo cả đời hay sao? Con gái của ngươi cả đời này không dám nhận phụ thân hay sao? Nàng biết rõ phụ thân nàng là ai?