Đế Bá

Chương 2520: Dư tổ tông

- Người này là một hậu bối, tên là Lý Thất Dạ, hắn xuất thân từ Tẩy Nhan Cổ Phái, sau lưng có không ít đại nhân vật làm chỗ dựa.

Dư tổ nhanh chóng đáp lời.

- Lý Thất Dạ, Tẩy Nhan Cổ Phái.

Dư tổ tông thì thào nhớ kỹ cái tên này, dường như đang lâm vào trầm tư.

- Kẻ này ý đồ đến bất thiện, hắn đã gây thương tích và tra tấn con cháu chúng ta, đồng thời chém đứt cánh tay cháu ta, thập phần hung tàn. Hắn hiện lại là trèo lên thập nhị âm giai, hủy thiên hỏa chiến hạm của Phi Tiên Giáo, khí thế hung hãn, chỉ sợ hắn đang tiến về Dư phủ chúng ta.

Dư tổ vô cùng lo lắng nói.

Cũng không thể trách Dư tổ, Lý Thất Dạ khí thế hung tàn, ý đồ đến bất thiện, tất cả nói rõ hắn đến đây vì Dư gia, mà danh tiếng đệ nhất hung nhân hắn có nghe thấy, đây mới là điểm hắn lo lắng nhất.

- Nói việc này nghe một chút.

Dư tổ tông nghe lời này, chậm rãi nói ra.

Dư tổ vội vàng nói chuyện xảy ra với Dư Triển một lần, bởi vì Dư Triển và thúc thúc hắn bị Lý Thất Dạ giáo huấn, bọn họ đã báo cáo Dư gia chủ, Dư gia chủ cũng báo cáo chuyện này với Dư tổ.

Sau khi nghe xong lời này, Dư tổ tông khoát khoát tay, nhàn nhạt nói:

- Chuyện vãn bối nên do vãn bối chấm dứt, thua trong tay hắn chỉ trách bản thân mình học nghệ không tinh, hảo hảo khổ tu đi, chuyện lo lắng duy nhất chính là thập nhị âm giai.

Nói đến đây hắn lại nhíu mày.

- Chuyện này...

Dư tổ trầm ngâm một lát, tổ phụ không có ý định xuất đầu cho vãn bối làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng không dám nhiều lời, bởi vì tổ phụ có kiến thúc rộng hơn hắn, tổ phụ nói thế chắc chắn là có đạo lý của mình.

- Nếu đệ nhất hung nhân thật sự chấp chưởng thập nhị âm giai, hắn chính là họa lớn của Dư phủ. Nếu thật sự là vậy, chỉ có thể diệt hắn trừ hậu hoạn.

Dư tổ tông trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra:

- Cửu thiên thập địa, không thiếu cái lạ, kỳ nhân ẩn sĩ rất nhiều. Nhưng trước mắt trong Nhân Hoàng Giới, nếu có thể ngộ ra thập nhị âm giai, chỉ có hai người mà thôi.

- Hai người nào?

Dư tổ vội vàng hỏi.

- Thứ nhất, chính là Cố Tôn tại Trấn Thiên Hải thành, thiên phú của hắn khó người địch nổi.

Dư tổ tông chậm rãi nói ra:

- Nếu như Cố Tôn cố tình tìm hiểu, hắn thật sự sẽ ngộ ra huyền cơ trong đó. Nhưng do mẫu thân đại nhân vẫn tồn tại, Cố Tôn không nguyện ý gây thù khắp nơi.

- Người thứ hai là ai?

Đối với thiên phú của Cố Tôn, Dư tổ cũng không nghi ngờ, dù sao Cố Tôn là một trong thập đại thiên tài.

- Người thứ hai ——

Lúc này ánh mắt Dư tổ tông trở nên thâm thúy, ánh mắt của hắn mang theo hào quang sáng ngời, cuối cùng hắn chỉ khoát tay, nói ra:

- Người này ngươi không nên biết, ta cũng không nhiều lời.

Nghe được câu trả lời của tổ phụ, Dư tổ cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thập phần giật mình, người có thể làm tổ phụ không muốn nói không nhiều, đó là tồn tại đáng sợ cỡ nào.

- Lý Thất Dạ ý đồ đến bất thiện, có thể nói khí thế hung hãn, chỉ sợ hắn cũng không phải là người của Cố Tôn.

Dư tổ vội vàng nói:

- Dư gia chính là Trấn Thiên Hải thành nhất mạch, tổ tiên có qua lại với Diệp Cửu Châu, Cố Tôn không cần nhắm vào Dư gia chúng ta, lại nói Lý Thất Dạ leo lên thập nhị âm giai, hắn đã xóa dấu vết của Cố Tôn.

- Cố Tôn làm việc, làm sao có thể dùng tư duy phàm phu tục tử đi suy đoán chứ.

Dư tổ tông lắc đầu, nói ra:

- Cố Tôn người này, nói hắn thiên tài không đủ, nói hắn là tên điên chấp nhất cũng không xong. Dùng suy nghĩ người bình thường suy đoán là không được gì.

Dư tổ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

- Mẫu thân đại nhân xuất quan vào ngày mai, ngươi đi thôi, chọn ra một đám con cháu đi đến bái kiến, chỉ sợ về sau tổ tông sẽ không gặp đám vãn bối các ngươi. Về phần chuyện Lý Thất Dạ, sau khi gặp lão nhân gia, cứ để lão nhân gia định đoạt.

Cuối cùng Dư tổ tông chậm rãi nói với Dư tổ.

- Lão tổ tông sắp xuất quan.

Nghe lời này Dư tổ đại hỉ, mặc dù nói Dư thái quân xuất quan thiên hạ đều biết, nhưng mà nàng vẫn không có bước ra khỏi cánh cửa kia, trên dưới Dư phủ không ai có tư cách tiếp kiến, có thể gặp trực tiếp cũng chỉ có Dư tổ tông.

- Đi thôi.

Dư tổ tông không nói thêm cái gì, chỉ khoát khoát tay, nói ra.

Dư tổ đại hỉ, hít sâu một hơi liền đứng lên, hắn cúi chào sau đó rời đi.

- Còn nữa, người Dư gia không cần thiết đi lại quá gần với Phi Tiên Giáo, Dư gia và Phi Tiên Giáo không phải người chung đường.

Thời điểm Dư tổ rời đi, Dư tổ tông nói vọng theo.

Dư tổ ngây ngốc một lát, hắn phục hồi tinh thần lại, lúc này nói:

- Phi Tiên Giáo có ý kết giao với Dư gia chúng ta, nếu Dư gia có một minh hữu như Phi Tiên Giáo, chúng ta làm việc sẽ có lợi ích lớn.

Trên thực tế, Dư Ngọc Liên ái mộ Long Ngạo Thiên, trưởng bối Dư gia biết rất rõ ràng, đối với chuyện này trưởng bối Dư gia ôm thái độ cười cho qua, không nói Dư tổ, cả Dư gia đều muốn Dư Ngọc Liên gả vào Phi Tiên Giáo.

- Ngươi biết cái gì.

Dư tổ tông trầm giọng nói:

- Trong mắt Phi Tiên Giáo, Dư gia chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, chỉ bằng đám hậu bối nông cạn các ngươi làm sao có tư cách bàn kết minh với Phi Tiên Giáo? Hừ, liên minh với Phi Tiên Giáo, sớm muộn gì cũng đưa tới họa diệt môn.

- Cái này...

Sau khi nghe tổ phụ đại nhân nói cả buổi, Dư tổ do dự trong giây lát, không biết nên nói như thế nào mới tốt, trên thực tế đáy lòng của hắn ởvẫn hy vọng liên minh với Phi Tiên Giáo.

- Ngươi nhớ kĩ là được, không nên đi truy cứu nhiều.

Dư tổ tông nói ra:

- Tương lai ngươi sẽ hiểu, bằng vào đám con cháu bao cỏ không thành đại sự kia là không được gì.

Dư tổ hít sâu, nói ra:

- Con cháu nhớ kĩ.

Tuy hắn rất không đồng ý với quan điểm này, nhưng mà hắn vẫn vô cùng kính nể tổ phụ của mình, biết rõ tổ phụ chọn lựa như vậy tất nhiên là có đạo lý của mình.

Sâu trong hậu viện Dư phủ, nơi đây chính là cấm địa Dư phủ, con cháu Dư phủ không được tới gần nơi đây, bởi vì nơi này chính là nơi lão tổ tông Dư thái quân sinh hoạt hằng ngày.

Ở chỗ này có một đại điện cũ, đại điện này phong cách cổ xưa, dường như trải qua vô số năm ma luyện, nó mang theo khí chất phong sương.

C-K-Í-T..T...T —— một tiếng thật lớn, lúc này cánh cửa gỗ đại điện mở ra, trong điện có một bà lão mái tóc mai sương xuất hiện, nhưng từ phong thái bà lão nhìn ra được, nàng lúc còn trẻ là mỹ nhân tuyệt sắc.

Bà lão đi ra khỏi đại điện, đứng trong hoa viên nhìn hoa và cổ thụ xum xuê, lúc này buồn vô cớ thở dài một hơi, thì thào nói:

- Lão đầu tử, thiết mộc năm đó ta và ngươi gieo xuống đã nở hoa rồi, thế nhưng mà ngươi không còn tại thế, lưu lại mình ta cô độc nhân gian.

Nói đến đây, nàng thở dài ảm đạm.

- Ai ——

Thời điểm bà lão ảm đạm thở dài, đột nhiên ánh mắt nàng chấn động mãnh liệt, thân thể biến hóa, lập tức thần uy vô thượng bộc phát, thể hiện rõ phong thái đệ nhất chiến tướng năm xưa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất