- Tốt, Lý Thất Dạ, ta muốn lĩnh giáo đạo thuật tuyệt thế của ngươi một chút!
Mộng Long Vương cũng không có đường lui, hoặc là hắn nhường đường, hoặc là đánh nhau, hắn được sư phụ phó thác, cho dù như thế nào cũng tuyệt đối không cho kẻ này gặp thành chủ!
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, lui ra đi.
Lúc này, Tử Thúy Ngưng xuất hiện trên lầu các, trầm giọng nói ra.
Mộng Long Vương nghe Tử Thúy Ngưng nói thế, nội tâm hơi do dự, hắn không lên tiếng, vẫn đứng ở nơi đó. Hắn cải lệnh Tử Thúy Ngưng trước mặt rất nhiều người, cho dù Tử Thúy Ngưng vẫn là thành chủ Trấn Thiên Hải thành.
Tử Thúy Ngưng xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, phong thái nàng vẫn như trước, tao nhã tuyệt thế, giống như tiên tử hàng lâm thế gian.
Lúc này Tử Thúy Ngưng không có tươi cười, thần thái lạnh lùng, hiện tại nàng bị đám người Diệp Cửu Châu cướp mất quyền lực, nói không dễ nghe một chút, hiện tại nàng đang bị giam lỏng, không có chút quyền lực gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tu sĩ đứng xa quan sát ngừng thở, tất cả mọi người muốn xem ân oán này chấm dứt như thế nào.
- Cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy Tử Thúy Ngưng, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nha đầu, đi thôi, ta mang ngươi rời đi.
Tử Thúy Ngưng cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Lý huynh, có chút chuyện, tạm thời không có biện pháp giải quyết, ta cũng có khó khăn của mình, mong Lý huynh thứ lỗi.
Đây cũng không phải nói Tử Thúy Ngưng không muốn đi cùng Lý Thất Dạ, đương nhiên nàng không muốn gả cho Long Ngạo Thiên, nhưng mà, hiện tại tất cả lão tổ nhất mạch của nàng, tất cả nguyên lão thôn Tiểu Hải đều bị nhốt trong Hắc Long sảnh, cả Trấn Thiên Hải thành đều nằm trong tay Diệp Cửu Châu, nếu như nàng thật rời đi, chắc chắn sẽ như nguyện vọng của Diệp Cửu Châu.
Cho nên, Tử Thúy Ngưng nàng phải lưu lại, chỉ cần nàng còn ở đây, sẽ có cơ hội phản kích đám người Diệp Cửu Châu!
Nghe Tử Thúy Ngưng nói thế, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, thần sắc kiên định nói:
- Ngươi phải đi theo ta.
- Lý huynh, mong ngươi thông cảm.
Đương nhiên Tử Thúy Ngưng hiểu rõ, Lý Thất Dạ đến đưa nàng đi không phải vì nữ nhi tình trường, càng không giống những lời đồn đãi bên ngoài, hắn không phải đến cướp hôn, mà đến đây vì Cố Tôn.
Điểm này Tử Thúy Ngưng thập phần rõ ràng, nàng cũng sẽ đối kháng Cố Tôn, nhưng mà nàng đồng thời đối kháng Cố Tôn còn phải bảo toàn lão tổ trong tông, còn phải bảo toàn đệ tử Trấn Thiên Hải thành.
- Nên giải quyết, ta sẽ giải quyết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi hy vọng ta sẽ đồ sát Phi Tiên Giáo hay hy vọng ta đồ sát Trấn Thiên Hải thành?
Vừa nói ra lời này, cho dù là đệ tử Phi Tiên Giáo hay là cường giả Trấn Thiên Hải thành, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thất Dạ, bọn họ đều đến từ truyền thừa vô địch cửu thiên thập địa, hiện tại đệ nhất hung nhân đến chỗ bọn họ, còn nói sẽ đồ sát truyền thừa của bọn họ dễ dàng, làm sao không nổi giận cho được chứ?
Lý Thất Dạ nói như vậy, ngay cả Tử Thúy Ngưng cũng phải trầm mặc thật lâu, người khác không hiểu Lý Thất Dạ, nhưng nàng hiểu, nàng quá hiểu, Lý Thất Dạ không phải là người khẩu xuất cuồng ngôn, Lý Thất Dạ không phải là người cuồng vọng vô tri, hắn nói được làm được, hắn nói huyết tẩy, nhất định sẽ huyết tẩy, hắn nói đồ sát, tuyệt đối sẽ đồ sát, bởi vì hắn là Lý Thất Dạ!
- Tốt, nếu Lý huynh yêu cầu như thế, ta đi theo Lý huynh là được.
Cuối cùng, Tử Thúy Ngưng hít sâu một hơi rồi hạ quyết tâm.
Vào thời điểm này, vì phản kháng Cố Tôn, Diệp Cửu Châu, nàng không thể không điều chỉnh sách lược, Lý Thất Dạ ra tay, hoặc có thể từ phương hướng khác cướp lấy quyền hành Trấn Thiên Hải thành trong tay Cố Tôn và Diệp Cửu Châu!
- Đệ nhất hung nhân thật sự đủ khí phách, nếu đổi lại bất cứ nữ tử nào, chắc chắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Nhìn thấy Tử Thúy Ngưng lại nguyện ý đi cùng đệ nhất hung nhân, chuyện này làm rất nhiều tu sĩ đứng xa quan sát cho rằng đó là ý của Tử Thúy Ngưng, lúc này cảm khái nói một câu.
Tử Thúy Ngưng vừa nói ra lời này, sắc mặt Mộng Long Vương lập tức đại biến, chức trách của hắn là ngăn cản bất cứ người ngoài nào gặp Tử Thúy Ngưng, hiện tại nếu như nói Tử Thúy Ngưng muốn rời khỏi nơi này, hắn sẽ phụ sự phó thác của sư tôn.
- Thành chủ, Trấn Thiên Hải thành chúng ta tuyệt đối không khuất phục người nào!
Mộng Long Vương lập tức lớn tiếng nói.
Tử Thúy Ngưng chỉ thản nhiên nhìn Mộng Long Vương, đương nhiên biết rõ hắn muốn cái gì, nàng lãnh đạm nói:
- Ngươi không phải đối thủ của Lý công tử!
- Cho dù không phải đối thủ, Trấn Thiên Hải thành chúng ta vẫn có thể chiến một trận, với tư cách đệ tử Trấn Thiên Hải thành, tuyệt đối sẽ không lùi bước...
Mộng Long Vương nói rất khí phách.
Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể không chống cự để mặc đệ nhất hung nhân mang Tử Thúy Ngưng rời đi, nếu không, hắn không cách nào bàn giao với sư tôn.
- Ta sẽ thành toàn ngươi, giết bọn chúng.
Lý Thất Dạ chen ngang những lời khí phách của Mộng Long Vương, phân phó Khổng Tước Minh Vương đang ngụy trang thành tên sai vặt.
- Xuất chiến ——
Mộng Long Vương cũng biết không thể làm khác hơn, hắn quát một tiếng, hắn cũng chỉ có thể đánh một trận, nếu không đánh, hắn không có mặt mũi đi gặp sư tôn.
Keng, keng, keng...
Vào lúc này, các cường giả đang canh gác chung quanh rút vũ khí ra, huyết khí như cầu vồng, lệ khí bao phủ các nơi.
- Giết ——
Hiện tại Khổng Tước Minh Vương không chút do dự, quát một tiếng, nàng nhảy lên không trung, bay vào trong mây, ra tay là các đại chiêu, khi chiêu thức giáng xuống, chém rụng nhật, bắn minh nguyệt, hào quang sáng chói, uy động bát phương, công kích vô cùng hung hãn.
Phanh, phanh, phanh...
Tiếng nứt vỡ vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang dội, những cường giả mặc áo giáp và vũ khí không phải đối thủ của Khổng Tước Minh Vương, chỉ trong thời gian ngắn bị giết quân lính tan rã.
Khổng Tước Minh Vương chính là thành chủ thành Minh Châu, đạt được tư cách kế thừa thành Minh Châu, lại có Lỗ Trường Tôn chỉ điểm, đạo hạnh của nàng tuyệt đối xếp chiếu trên trong Trấn Thiên Hải thành.
Nhìn thấy một ít cường giả Trấn Thiên Hải thành bị giết hoa rơi nước chảy, rất nhiều người nhìn thấy thất kinh, ngay cả gã sai vặt còn cường đại như thế, người bên cạnh đệ nhất hung nhân đúng là tàng long ngọa hổ, thực lực như vậy đặt ở nơi nào cũng là nhân vật xưng bá một phương, bây giờ lại làm gã sai vặt bên cạnh đệ nhất hung nhân, từ điểm này có thể nói quá khí phách.
- Chớ có càn rỡ!
Lúc này, Mộng Long Vương không thể không xuất chiến, hắn hét lớn một tiếng, nhảy lên không trung, toàn thân sinh ra hào quang chói mắt, hào quang nhanh chóng bao phủ Khổng Tước Minh Vương.
Tất cả hào quang bắn thẳng đến, có thể xuyên thấu tất cả, có thể lập tức đánh người khác thành cái sàng, nhưng Khổng Tước Minh Vương quát một tiếng, trên người có thần hoàn bao phủ, tiếng nổ "Oanh" vang lên, ngăn cản hào quang từ Mộng Long Vương bắn tới.
Nhưng tiếng "Ông" xuất hiên, hào quang trên người Mộng Long Vương càng chói mắt, lúc này hào quang vô tận bao phủ Khổng Tước Minh Vương, Khổng Tước Minh Vương đã bị bao phủ trong biển hào quang này.