Lão tổ Phi Tiên Giáo đã sợ hãi nên bối rối, Lý Thất Dạ cố ý cho hắn cơ hội bỏ chạy, đây vừa vặn là cái bẫy của Lý Thất Dạ, nếu như nói hắn chờ Lý Thất Dạ đổi Long Viêm Tụ Do và đào tẩu, nói không chừng có thể đào thoát thành công.
Lúc này họng súng tinh võ thập bát pháo vẫn còn khói bốc lên, qua một lát họng súng nóng rát mới dịu lại, Lý Thất Dạ thổi khói xanh trên họng súng.
- Ai, gặp nguy không loạn, ngay cả Hoành Thế Thần Hoàng cũng không làm được, xem ra kinh nghiệm sinh tử quá ít, vào lúc sống chết trước mắt lại không đủ trấn định.
Lý Thất Dạ thổi tan lửa khói trên họng súng, nhàn nhã bình luận một câu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người nơi đây trầm mặc, tất cả người đang quan sát sởn gai ốc, đặc biệt khi nhìn tinh võ thập bát pháo trong tay Lý Thất Dạ, nội tâm bọn họ càng lạnh lẽo.
Đây chính là Phi Tiên Giáo nha, trong nháy mắt toàn nộ nơi trú quân của Phi Tiên Giáo bị Lý Thất Dạ hủy diệt, ngay cả Hoành Thế Thần Hoàng cũng khó thoát khỏi cái chết, vũ khí này quá khủng khiếp.
Tinh võ thập bát pháo thật sự rất khủng bố, nhược điểm của nó là có một ngày sử dụng hết Long Viêm Tụ Do, nó sẽ không có uy lực gì đáng nói, chỉ có thể ngắm mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả cường giả đang quan sát sợ hãi, trước đó, Yêu tộc, quái vật biển đã từng tập kết lực lượng phản kích cũng không thể đánh hạ hải vực này, ngược lại bị Phi Tiên Giáo giết hoa rơi nước chảy.
Hiện tại thì tốt rồi, Lý Thất Dạ dễ dàng tiêu diệt nơi trú quân của Phi Tiên Giáo, điều này quá khủng khiếp, bất luận kẻ nào cũng khiếp sợ và ngây ngốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người nhìn nhau, bọn họ cảm nhận được sự khủng bố của vũ khí này.
- Cái này, vũ khí này đến từ đâu thế?
Có người thấp giọng hỏi.
Rất nhiều người lắc đầu, không biết vũ khí này xuất phát từ đâu, chỉ có những lão tổ có giao tình sâu đậm với Dư gia mới nghĩ đến một truyền thuyết, truyền thuyết này đồn đãi trong Dư gia, vào lúc này bọn họ ẩn ẩn hiểu vũ khí này có từ đâu.
Nghĩ đến điểm này, cho dù là Thần Hoàng cường đại cũng phải kiêng kỵ Dư gia thật sâu, có vũ khí này trong tay, ai dám là địch với Dư gia.
- Hiện tại đến phiên ngươi rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn qua Mộng Long Vương nói một câu.
Sắc mặt Mộng Long Vương lập tức tái nhợt, hắn cũng sợ rồi, vũ khí kia quá kinh khủng, cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí khủng bố như vậy.
- Không cần ngươi động thủ, ta tự giải quyết!
Mộng Long Vương cũng biết mình trốn không thoát, hắn cũng là người đủ kiên cường, không cần Lý Thất Dạ động thủ, hắn tự sát.
Tiếng "Phanh" vang lên thật lớn, Mộng Long Vương ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, đi đời nhà ma.
Nhìn thấy cảnh này, Tử Thúy Ngưng chỉ thở dài một hơi, mặc dù nói Mộng Long Vương là đệ tử Diệp Cửu Châu, lúc này lại là tiên phong của quá trình đoạt quyền, nhưng với tư cách là đệ tử Trấn Thiên Hải thành, đến chết vẫn không cầu xin tha thứ, cũng không ném khí khái Trấn Thiên Hải thành! Không ném mặt mũi Trấn Thiên Hải thành.
- Tốt, chuyện của ta cũng hoàn thành, đáng tiếc, không gặp truyền nhân Phi Tiên Giáo.
Lý Thất Dạ thu hồi tinh võ thập bát pháo, vỗ vỗ hai tay nói ra.
Tu sĩ đang quan sát từ xa không dám lên tiếng, tất cả mọi người trầm mặc, chiến tích như thế quá kinh người, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng cuộc chiến này làm nội tâm nhiều người sinh ra nghi hoặc nếu như Long Ngạo Thiên thật sự đối mặt đệ nhất hung nhân, Long Ngạo Thiên có phần thắng hay không?
Từ khi Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, Long Ngạo Thiên danh tiếng quá lớn, có thể nói không ai bằng, khiêu chiến thiên hạ, đánh bất bại suốt mười ngày mười đêm, được xưng thập quan vương.
Hiện tại đệ nhất hung nhân lại ra tay, nội tâm mọi người bắt đầu hoài nghi điểm này.
Cuối cùng, vào lúc này mọi người trầm mặc, Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương và Tử Thúy Ngưng rời đi.
Sau khi rời khỏi hải vực này, Tử Thúy Ngưng nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Tai nạn lần này cũng nhờ Minh Vương, nếu không phải Minh Vương còn bảo lưu hy vọng Trấn Thiên Hải thành, chỉ sợ người ở các nơi đã đầu nhập vào Diệp Cửu Châu.
- Thành chủ, đây là trách nhiệm của ta, là ý nghĩa tồn tại của thành Minh Châu.
Khổng Tước Minh Vương cung kính trả lời.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn Tử Thúy Ngưng một lát, nói:
- Nha đầu, ngươi có Tiên Huyết Mâu trong tay, ngươi muốn rời đi không phải chuyện khó, ngươi ở lại Trấn Thiên Hải thành, hẳn là có ý định gì?
- Các lão bị nhốt trong Hắc Long sảnh, ta không thể không quan tâm tới.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một lát, nói ra:
- Hắc Long sảnh bị khóa, chỉ bằng ngươi còn không giải được, chỉ sợ Cố Tôn tìm hiểu cả đời mới làm được, thứ này không phải ngươi có thể mở ra, bọn họ bị khóa bên trong sẽ không chết được. Ngươi ở lại Trấn Thiên Hải thành không có bao nhiêu tác dụng cả.
Tử Thúy Ngưng há miệng muốn nói, nhưng lại bắt đầu trầm mặc.
- Nha đầu, ở trước mặt ta, tốt nhất không nên giấu diếm cái gì, lại nói có thứ gì có thể qua được pháp nhãn của ta chứ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Cố Tôn rất kỳ quái.
Cuối cùng, Tử Thúy Ngưng đành phải nói ra.
- Kỳ quái như thế nào?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Chuyện này... Ta không thể nói rõ ràng được.
Tử Thúy Ngưng trầm ngâm một lát, nói ra:
- Ta chỉ mới biết được trong thời gian gần dây, Sơn tổ nói cho ta biết. Trước thời đại Đạo Gian, Cố Tôn đã từng bị tổ sư Hắc Long Vương hủy diệt đạo hạnh toàn thân, bị giam lỏng trong vực sâu, cuối cùng vào lúc hắn sắp chết, Lỗ sư tổ mới thả hắn ra, cho hắn có cơ hội thở dốc.
- Lỗ Trường Tôn quá mềm yếu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Cố Tôn là người nào, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cũng phản công! Đạo hạnh bị hủy thì thế nào, hắn vẫn còn cơ hội tu luyện lại, hắn là người nào, là một trong thập đại thiên tài, hắn bị hủy diệt đạo hạnh, đây không phải lần đầu tiên, hắn cũng không phải không thể quay về đỉnh phong.
Nghe được lời này, Tử Thúy Ngưng chỉ có thể trầm mặc, bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng, cũng chính bởi vì như thế, sau khi Lỗ Trường Tôn chết, Diệp Cửu Châu xuất thân từ Cố Tôn nhất mạch lên nắm quyền lực lớn trong Trấn Thiên Hải thành.
Về phần Khổng Tước Minh Vương càng chấn động, chuyện Cố Tôn bị Hắc Long Vương hủy diệt đạo hạnh toàn thân, nàng chưa từng nghe qua, cho dù là Lỗ Trường Tôn, Sơn tổ vẫn thủ khẩu như bình, chỉ sợ trong đó có liên quan đến nhiều bí mật khác.
- Nghe Sơn tổ nói, Cố Tôn vào thời điểm sắp chết muốn tự đào mộ cho mình, tự tay vùi mình xuống đất.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
- Sau đó, Cố Tôn mất tích.
Lý Thất Dạ không cần suy nghĩ cũng biết là thủ đoạn đùa bỡn của Cố Tôn, hắn vừa cười vừa nói:
- Cho dù Lỗ Trường Tôn tận mắt thấy hắn nằm xuống đất cũng không dùng được, phải bầm thây hắn thành vạn đoạn, hủy đi chân mệnh của hắn, khi đó hắn mới chính thức tử vong.