Lý Thất Dạ phân phó Tử Thúy Ngưng:
- Dư thái quân sẽ bảo hộ cho ngươi. Còn nữa, bảo đám Sơn tổ tốt nhất không nên nhảy vào trong vũng nước đục này, nếu như ta giết người, ta sẽ không quan tâm đó là người của mạch nào đâu.
- Ta hiểu rồi!
Tử Thúy Ngưng trịnh trọng gật đầu, biết rõ Lý Thất Dạ đang nhắm vào Cố Tôn.
Nhưng mà Tử Thúy Ngưng không rõ Lý Thất Dạ kết thù với Cố Tôn khi nào, nàng tới bây giờ vẫn chưa từng nghe lão tổ nào nói Cố Tôn có thù với Lý Thất Dạ.
Tử Thúy Ngưng vô cùng tò mò về ân oán giữa Lý Thất Dạ và Cố Tôn, nàng vẫn muốn biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà không có người nào nói cho nàng biết, nàng cũng không thể nghe được.
Tử Thúy Ngưng quay về Trấn Thiên Hải thành, Lý Thất Dạ cũng không trở về Dư gia, hắn mang theo Khổng Tước Minh Vương đi đến một nơi khác, một nơi rất ít người biết đến.
Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương trèo đèo lội suối, xuyên qua biển rộng mênh mông, vượt qua băng thiên tuyết địa, bọn họ đi rất xa, bọn họ tiến vào nơi sâu nhất trong Bắc Uông Dương, vượt qua địa cực của Bắc Uông Dương, leo lên ngọn núi cao nhất.
Tóm lại Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương đi lộ trình dài dằng dặc.
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Khổng Tước Minh Vương đi theo Lý Thất Dạ trèo đèo lội suối, xuyên qua vùng địa cực, vượt qua sông băng, nhịn không được hỏi.
- Một nơi rất xa xôi, ngươi thủ thành Minh Châu lâu như thế, cũng có thể biết rõ nơi như thế này, đương nhiên, tương lai ngươi có thể tìm được hay không phải xem bổn sự của ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Khổng Tước Minh Vương ngây ngốc, đi qua nhiều nơi như thế, nếu bảo nàng đi lại một lần, chỉ sợ nàng sẽ không nhớ.
- Vì cái gì chúng ta không vượt qua hư không?
Khổng Tước Minh Vương tò mò hỏi, nàng tin tưởng với thực lực của Lý Thất Dạ tuyệt đối có thể vượt qua hư không, có thể đến bất cứ tọa độ nào trong cửu giới.
- Nếu như trực tiếp vượt qua, như vậy sẽ không thể đi đến nơi này, đây là một loại không gian lẩn tránh, ngươi phải quang co vòng vèo, vượt qua các lẩn tránh mới có thể đi đến nơi ngươi muốn tìm.
Lý Thất Dạ giải thích.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Khổng Tước Minh Vương lập tức hiểu rõ, bọn họ sắp đi đến một nơi vô cùng bí mật, cực kỳ ẩn khuất, nếu không cũng không có khả năng ở trong không gian lẩn tránh.
Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương vượt qua vô số sơn thủy, xuyên qua sông băng biển sâu, rốt cuộc đi đến nơi cần đến.
Vượt qua lộ trình xa xôi như thế, tuy Khổng Tước Minh Vương đã cố tình ghi nhớ đường đi, nhưng nàng cũng không dám khẳng định, nếu cho nàng đi lại một lần, chắc chắn không tìm ra đường đi.
Phải vượt qua biển lớn, rừng rậm bạt ngàn, núi cao vực thẩm, cuối cùng mới đi đến nơi dây, khí tức cổ xưa thổi vào người, trước mặt là rừng rậm không một bóng người.
Đây là vùng đất viễn cổ, mặc dù không có người ở nhưng lại có tiếng vượn hú kéo dài, có dây leo giăng khắp nơi, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Bước vào vùng đất này, hô hấp thiên địa tinh khí nồng đậm đến mức hóa thành dịch, không hề nghi ngờ, khu vực này không có người qua lại, ít nhất không có tu sĩ tu luyện tại đây.
- Nơi này là ở đâu? Vì cái gì không có người thành lập môn phái truyền thừa tại đây?
Cho dù Khổng Tước Minh Vương không hiểu long mạch thế núi, nhưng đứng ở nơi có thiên địa tinh khí hóa thành dịch như thế này, cho dù là kẻ ngu dốt cũng hiểu, nếu như xây dựng môn phái truyền thừa tại đây, chắc chắn không lo không phát triển lớn mạnh.
- Bởi vì nơi đây không cho phép xây dựng môn phái truyền thừa, vùng đất này đã có chủ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Cái này, đây là nơi nào?
Khổng Tước Minh Vương giật mình nói.
- Tinh kê tiên quáng!
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Nói như thế này, đây là khu vực chỉ cho phép Tiên Đế giao thiệp, những người khác không được phép giao thiệp.
- Tinh kê tiên quáng?
Khổng Tước Minh Vương ngơ ngác, nàng chưa bao giờ nghe qua khu vực như thế này, nơi như thế này chắc chắn phải tiếng tăm lừng lẫy, có đủ truyền thuyết lưu truyền đến nay.
- Là một trong sáu đại cổ tiên cựu thổ.
Lý Thất Dạ nhạt xào nói.
- Sáu đại cổ tiên cựu thổ?
Khổng Tước Minh Vương chấn động, nàng có nghe qua một ít truyền thuyết về sáu đại cổ tiên cựu thổ, nhưng mà thật không ngờ trong đó lại có tinh kê tiên quáng.
- Thế gian thực sự có tiên sao?
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Hoặc là nói, vào thời đại xa xưa từng có tiên nhân sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Thế gian tiên hay không ta không biết, nhưng mà, có nhiều nơi còn có một ít lão già sống lâu đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể nói ngươi nghĩ đến thời đại xa xưa nhất mà ngươi biết, nhưng bọn họ lại sống lâu hơn cả thời đại đó nhiều lắm.
Nghe xong lời này, Khổng Tước Minh Vương im lặng, Lý Thất Dạ nói câu này ẩn chứa quá nhiều tin tức và ý nghĩa, thế gian cũng không phải như những gì nàng biết, ít nhất không giống là như các thời đại đã biết.
Những thời đại thế nhân biết rõ, khó khảo cứu nhất là thời đại hoang mãng, thời đại khai hoang các tộc tranh đấu với nhau, thời đại hắc ám Cổ Minh, còn có thời đại chư đế thịnh thế.
Lý Thất Dạ nói ra lời này, như vậy có ý nghĩa, trước thời đại hoang mãng còn có các thời đại khác, thậm chí có khả năng, còn có một ít tồn tại đáng sợ của các thời đại đó vẫn còn sống sót.
Nghĩ đến khả năng này, Khổng Tước Minh Vương kinh hãi, thở không ra hơi, thử nghĩ một chút, có tồn tại ở các thời đại cổ xưa còn sống đến bây giờ, đây là chuyện kinh khủng ra sao, nếu như tồn tại cổ xưa này hàng lâm thế gian, chỉ sợ sẽ sinh ra phong bạo đáng sợ.
Ngay vào lúc Khổng Tước Minh Vương hít thở không thông, Lý Thất Dạ đi đến chân núi một ngọn núi, hắn tươi cười rất đậm.
- Thanh lý nơi này một chút, mang các loạn thạch đi.
Lý Thất Dạ phân phó một tiếng:
- Nếu chúng ta bái phỏng người ta, cũng nên bày ra bộ dáng của khách.
Khổng Tước Minh Vương phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn qua nơi này, tại đây dây leo lâu năm giăng khắp nơi, cỏ dại loạn thạch nằm tán loạn trên mặt đất.
Khổng Tước Minh Vương là nhân vật thành danh xếp hàng đầu tại Bắc Uông Dương, nàng còn trẻ tuổi nhưng tiếng tăm lừng lẫy, thân phận tôn quý, người như nàng nếu làm giúp việc cho kẻ khác, nhiều người không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng vào lúc này Khổng Tước Minh Vương không phàn nàn nửa câu, lập tức xoắn tay áo làm việc, chém dây leo lâu năm, chuyển loạn thạch, làm việc rất chịu khó, trong nháy mắt, bàn tay trắng như ngó sen của nàng đã đầy đất, đầy bùn.
Đối với cường giả như Khổng Tước Minh Vương, chuyển núi dời sông không phải là vấn đề, nhưng mà Lý Thất Dạ đã nói, Khổng Tước Minh Vương cũng không dám lỗ mãng, không biết mình sẽ đối mặt với tồn tại như thế nào, cho nên nàng phải chuyển từng khối đá đi.
Mỹ nhân như thế lại làm giúp việc trong nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này, đổi lại những người khác, chỉ sợ sẽ thương hương tiếc ngọc, không cam lòng để mỹ nhân như thế phải chịu khổ.