Phi Tiên Giáo có duyên phận rất sâu với hắn, đặc biệt là Thôn Nhật Tiên Đế và Phách Diệt Tiên Đế có tình sư đồ với hắn, nếu không cần thiết, hắn cũng không diệt Phi Tiên Giáo!
Cuối cùng Dư thái quân nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Đại nhân phát binh Phi Tiên Giáo, thuộc hạ nguyện làm tiên phong cho đại nhân.
– Không vội.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói ra:
– Thanh Phong, ngươi cũng đến thời điểm an hưởng tuổi già rồi, ta cũng không hy vọng ngươi lại cột lên chiến xa của ta.
Dư thái quân hiểu đại nhân làm thế là vì mình, dù sao tuổi của nàng không phải nói đánh là đánh, đại chiến cần khí huyết thật lớn chèo chống.
Đương nhiên nếu như nói Dư gia phát triển không ngừng, đây là chuyện khác, hiện tại Dư gia không cách nào chèo chống đại chiến tuyệt thế.
– Đại nhân chuẩn bị dùng chi quân đoàn nào?
Dư thái quân hỏi. Mặc dù nói Hắc Long quân đoàn năm đó trừ theo Hắc Long Vương chinh chiến ra, binh mã quân đoàn này lưu lại không nhiều.
Nhưng mà Dư thái quân cũng biết, Lý Thất Dạ vẫn còn các quân đoàn khác trong cửu giới.
– Vinh quang này nên thuộc về Thanh Long quân đoàn, năm đó vì cửu giới, bọn họ trả giá quá nhiều, quá nhiều tướng sĩ chết trận tha hương. Cho tới nay bọn họ vẫn đưỡng sức, cũng nên cho bọn họ tìm lại vinh quang của mình.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
– Thanh Long quân đoàn nha.
Dư thái quân nghe xong sinh ra kính ý, sự tích Thanh Long quân đoàn nàng nghe rất nhiều, mặc dù nói Thanh Long quân đoàn đã mai danh ẩn tích, nhưng nàng biết Thanh Long quân đoàn vẫn tồn tại.
– Không có Thanh Long quân đoàn trả giá, trận khổ chiến năm xưa khó tưởng tượng nổi, bọn họ trả giá rất nhiều, một quân đoàn cường đại nên nghênh đón ánh rạng đông, lão binh lại không còn nhiều.
Lý Thất Dạ ảm đạm nói ra.
– Nghe nói Thanh Long quân đoàn đang ẩn nấp trong Hộ Thiên Giáo.
Dư thái quân nói ra.
– Đúng thế!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
– Tướng sĩ Thanh Long quân đoàn đến từ chính cửu giới, nhưng chủ lực vẫn nằm ở Hộ Thiên Giáo, năm đó Khải Chân là quân đoàn trưởng đã đánh vững chắc căn cơ tại Hộ Thiên Giáo, đây cũng là nội tình Thanh Long quân đoàn dùng đối kháng Cổ Minh.
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
– Sau khi chiến tranh chấm dứt, tướng sĩ còn sót lại đều đi Hộ Thiên Giáo dưỡng sức, bồi dưỡng lực lượng.
Dư thái quân cũng nghe mê mẩn, mặc dù nói đại chiến Cổ Minh nàng không tham gia, nhưng nàng từ rất nhiều truyền thuyết biết đại chiến thảm thiết năm xưa là thế nào, Thanh Long quân đoàn trả giá lớn ra sao.
– Chiến tranh đã qua, lão binh trường tồn.
Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Mặc dù ta không hy vọng Hộ Thiên Giáo lại tham gia chiến tranh lần nữa, từng trận huyết chiến quá tàn khốc với bọn họ, con đường đi thông ánh bình minh lại đầy xương khô.
– Nhưng bọn họ phải hưởng vinh quang này, có lẽ sẽ được ghi khắc.
Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Nếu như nói chiến tranh quá mức tàn khốc với bọn họ, như vậy sau khi cửu giới được thái bình lại không có vinh quang của họ, đây mới là sự tàn khốc lớn nhất.
Sau khi thời đại Cổ Minh chấm dứt, Thanh Long quân đoàn mai danh ẩn tích dưỡng sức, thời gian trôi qua, các lão binh may mắn sống sót đã khôi phục thực lực, hậu nhân của bọn họ sinh sôi nảy nở không ít.
Bởi vì Hộ Thiên Giáo vẫn nguyện ý nhập vào dưới trướng hắn, Thanh Long quân đoàn vẫn chiến đấu vì hắn, thậm chí Thanh Long quân đoàn muốn đánh lên chín tầng trời, quét ngang cường địch.
Nhưng mà Lý Thất Dạ niệm bọn họ sống sót không dễ, cho về Hộ Thiên Giáo, bởi vì bọn họ chết quá nhiều, Lý Thất Dạ đành cự tuyệt bọn họ.
Lúc này Dư thái quân cũng không nói cái gì nữa, nàng hiểu kết cục của Phi Tiên Giáo đã định, thế cục cửu giới sẽ thay đổi lần nữa. Tương lai không lâu, tên của quân đoàn kia sẽ vang dội cửu giới.
Chỉ vài câu nói đã quyết định vận mệnh của Phi Tiên Giáo. Mà Phi Tiên Giáo hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi Lý Thất Dạ quyết định chuyện này, hắn cũng không nóng nảy động thủ, vẫn ở lại Dư gia an tâm tu hành.
Lúc Lý Thất Dạ lưu lại Dư gia vài ngày, Khổng Tước Minh Vương đến gặp Lý Thất Dạ. Nhìn thấy Lý Thất Dạ thì nàng nói:
– Công tử, tông môn có chút việc vặt, ta phải quay về thành Minh Châu một chuyến.
– Phát sinh chuyện gì?
Lý Thất Dạ hỏi.
Khổng Tước Minh Vương nói:
– Có một ít Yêu tộc cùng quái vật biển trốn vào thành Minh Châu, các lão tổ thành Minh Châu mời ta trở về, quyết định có nên khu trục bọn họ ra ngoài hay không!
– Việc này có quan hệ với Trấn Thiên Hải thành!
Nghe tin tức như thế, Lý Thất Dạ chỉ cười nói.
Khổng Tước Minh Vương do dự một lát, nói:
– Yêu tộc và quái vật biển bị đánh tan vẫn trốn trong biển sâu, mặc dù Phi Tiên Giáo nhiều lần đuổi giết, nhưng hiệu quả không lý tưởng. Trong tông môn truyền tin tức trở về, Diệp lão tổ từng phái lão nhân dẫn đường cho Phi Tiên Giáo, đuổi giết Yêu tộc cùng quái vật biển đến bước đường cùng.
– Đến bước đường cùng còn có thể trốn vào thành Minh Châu các ngươi!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là cố ý lưu mạng của bọn chúng, vừa vặn có thể phát binh với thành Minh Châu.
Khổng Tước Minh Vương thở dài một hơi, thành Minh Châu là thành cổ giao dịch, có thể nói tu sĩ thiên hạ đều lui tới, hiện tại Yêu tộc cùng quái vật biển trốn vào thành Minh Châu, điều này cũng làm cho thành Minh Châu có chút tiến thối lưỡng nan.
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Có lão tổ trong thành đề nghị không chứa chấp Yêu tộc và quái vật biển, là cách bảo toàn thành Minh Châu tốt nhất.
Nói đến đây, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ.
– Ngươi muốn nghe ý kiến của ta sao?
Nhìn thấy thần thái của Khổng Tước Minh Vương, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Khổng Tước Minh Vương gật đầu nói:
– Kính xin công tử chỉ rõ.
Lúc này đây nàng đến đây không chỉ cáo từ Lý Thất Dạ, đồng thời cũng thỉnh giáo Lý Thất Dạ, hy vọng Lý Thất Dạ chỉ cho nàng con đường sáng.
– Nghe ý kiến của ta?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nếu thành Minh Châu các ngươi tự quyết định mọi việc, vậy không cần nói thêm cái gì, trừ phi bọn chúng dùng thủ đoạn hợp pháp. Lại nói ngươi cùng Diệp Cửu Châu cũng đã vạch mặt, lại phối hợp với Diệp Cửu Châu là việc không có ý nghĩa.
– Quan trọng hơn một điểm…
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Phi Tiên Giáo cũng sẽ đến, bây giờ là thời điểm giao chiến.
– Khai chiến với Phi Tiên Giáo?
Khổng Tước Minh Vương cũng hít khí lạnh, giật mình nói. Thực sự không phải Khổng Tước Minh Vương tự coi nhẹ mình, nhưng nếu khai chiến với Phi Tiên Giáo, nàng thật sự không dám nghĩ.
– Cái nhìn của ngươi thế nào?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nếu như là ngươi chưởng chấp Trấn Thiên Hải thành, ngươi hy vọng Phi Tiên Giáo ở lại Bắc Uông Dương và liên minh với bọn chúng, hay là hy vọng Phi Tiên Giáo rút khỏi Bắc Uông Dương, hoặc bọn chúng bị tiêu diệt?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Tước Minh Vương bắt đầu trầm mặc.
– Hiện tại ngươi là thành chủ tthành Minh Châu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Về phần quyết định thế nào do ngươi làm chủ, về phần ý kiến của ta chỉ tham khảo mà thôi.