Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không có gì, một vài chuyện tục.
Lý Thất Dạ cúi đầu nhìn giai nhân tuyệt thế vô song trước mắt, chậm rãi nói:
- Ta định đi Thiên Cổ Thi Địa một chuyến.
- Ngươi định...
Bộ Liên Hương kinh ngạc nói:
- Nếu chỉ vì ta thì không cần đi.
- Dù không vì nàng thì ta vẫn phải đi.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Trên đời có thứ ta không buông bỏ được.
Bộ Liên Hương hiểu ý:
- Bởi vì Cổ Minh sao?
- Chỉ nàng hiểu ta.
Lý Thất Dạ cười, không giấu diếm:
- Đúng vậy! Lòng ta lo, sợ sau khi ta đi Cổ Minh sẽ ngóc đầu trở lại nên quyết định đi Thiên Cổ Thi Địa một chuyến.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng nói:
- Bất cứ chuyện gì đều cần trả giá.
Bộ Liên Hương từng chôn trong long mạch Thiên Cổ Thi Địa nên hiểu biết về nó.
- Đời này đã tới lúc ta nên ra giá, không là người khác cò kè mặc cả với ta.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Dù là ai, tồn tại thé nào phải thực hiện theo khuông giá ta đặt ra. Nếu không lúc rời đi ta không ngại san bằng Táng Địa! Khi cần thiết, ta sẽ cho một số Táng Địa thấy quyết tâm của ta với Cửu Giới!
Bộ Liên Hương ôm cổ Lý Thất Dạ, dịu dàng nói:
- Chúng sinh Cửu Giới sợ ngươi, hãi ngươi, thậm chí mắng chửi ngươi, nhưng ai hiểu ngươi? Ai biết ngươi yêu Cửu Giới sâu sắc? Có ai biết ngươi bảo vệ, nhìn xa từng thời đại Cửu Giới. Dù ksắp đi thì trong lòng vẫn không bỏ Cửu Giới được.
- Cái nhìn của người đời liên quan gì ta?
Lý Thất Dạ cười cúi đầu nhìn giai nhân trước mắt, chậm rãi nói:
- Nếu nàng đồng ý đi Thiên Cổ Thi Địa thì ta tranh thủ một kiếp cho nàng chịu không?
Bộ Liên Hương im lặng trước câu hỏi, dịu dàng nói:
- Ta biết trong lòng ngươi không nỡ ta, mà ta cũng vậy. Nhưng sống thêm một kiếp là phải trả giá, ta không hy vọng vì sống thêm một thế mà không còn tự do. Nếu cho ta lựa chọn, ta thà rằng ưu nhã thong dong rời đi. Hơn nữa chúng ta đã đủ thiên trường địa cửu, từ thời đại Cổ Minh đến hiện tại là quá đủ rồi.
- Hơn nữa ta nên ở lại vì ngươi, khiến huyết thống của ngươi kó dài trong Cửu Giới. Ngươi lo Cổ Minh sẽ ngóc đầu trở lại đúng không? Ta nên ở lại, trong năm tháng không dài này trông chừng thế giới thay ngươi, truyền xuống truyền thừa đối kháng Cổ Minh thay ngươi. Dù Cổ Minh có quay lại hay không, tương lai trong Cửu Giới sẽ có người yên lặng trông chừng thế giới này.
Bộ Liên Hương ôm chặt cổ Lý Thất Dạ.
- Đời người.
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, khẽ thở dài:
- Luôn đầy bất đắc dĩ.
- Hỡi nam nhân của ta, ngươi là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đừng do dự chỉ vì ta.
Bộ Liên Hương cười nói:
- Ngươi không hy vọng ta đau khổ vì trọng sinh, đây là loại lựa chọn đời người, hãy để ta ưu nhã thong dong sống. Chúng ta đã từng có được còn quý giá hơn thiên trường địa cửu.
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, khẽ nói:
- Ta biết.
Tuy rằng Lý Thất Dạ có thể thay đổi tất cả nhưng hắn tôn trọng lựa chọn của Bộ Liên Hương. Năm tháng vô tình, sống lại chưa chắc là chuyện khiến người vui vẻ. Lý Thất Dạ từng trường sinh, biết đối diện năm tháng vô tình là sự hành hạ.
Lý Thất Dạ ở lại một lúc rồi đi thành Thiên Cổ, lần này hắn đến thành Thiên Cổ không vì mình mà vì Cửu Giới. Lý Thất Dạ phải làm giao dịch với Thiên Cổ Thi Địa.
Một lần nữa đến thành Thiên Cổ nhưng cảm xúc khác biệt, cảm thán khác đi. Lần trước đi thành Thiên Cổ Lý Thất Dạ đến với nhóm Lý Sương Nhan, lần này hắn đi một mình không dẫn theo ai.
Đứng ngoài thành Thiên Cổ, Lý Thất Dạ ngóng về Thiên Cổ Thi Địa phương xa. Táng Địa như Thiên Cổ Thi Địa là họa phúc chưa biết cho Cửu Giới, nhưng hiện tại không có gì uy hiếp đến Cửu Giới lớn hơn Cổ Minh.
Lý Thất Dạ bước chân vào thành Thiên Cổ, đến tiệm lão quỷ. Tiệm thiên địa không có gì thay đổi, như thể tuyên cổ qua đi tiệm nhỏ này không thayđổi, không gì có thể xóa nhòa nó.
Lão quỷ vẫn lười biếng trong tiệm. Khi Lý Thất Dạ bước vào, lão quỷ mềm nhũn chợt mở mắt ra, đôi mắt trắng nhiêu hơn đen nháy mắt chuyển động như âm dương, xoay chuyển không ngừng, tựa như có thể luyện hóa Cửu Giới.
Lý Thất Dạ không quan tâm con mắt lão quỷ đáng sợ cỡ nào, thật ra hắn đã là bốn tiên thể đại thành, dù không dựa vào thủ đoạn gì cũng có thể đẩy ngã tất cả kẻ thù.
Lý Thất Dạ ngồi chễm chệ trước mặt lão quỷ, nhìn chằm chằm.
- Ta già rồi, rất nhiều chuyện nhớ không rõ, rất nhiều chuyện đã quên mất.
Lão quỷ thều thào:
- Từng có một truyền thuyết nhưng thời gian rất lâu, ta không nhớ rõ, không nhớ truyền thuyết thế nào, nhưng hôm nay truyền thuyết ngồi trước mặt ta.
- Ngươi không nhớ cũng không sao, ta không trách ngươi.
Ngồi trước mặt lão quỷ, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ngươi chỉ là ngoại thân, thời gian sẽ tẩy đi ký ức của ngươi. Nhưng mặc cho thời gian tẩy rửa ký ức, thời gian xóa đi ý chí của ngươi thì có vài chuyện ngươi sẽ không quên, có vài thứ đã khắc ân tại đây, khắc sâu trong linh hồn ngươi.
Lão quỷ cười nói:
- Đúng rồi, quên chưa chắc là xấu.
Đôi mắt trắng nhiều đen ít sững sờ, trống rỗng.
Lý Thất Dạ nhìn lão quỷ chằm chằm, một lúc lâu sau chậm rãi nói:
- Ta muốn gặp ngươi.
Lão quỷ từ từ nói:
- Ta đang ở đây, ngay trước mặt ngươi, ta chính là ta.
Lão quỷ nói chuyện như kiệt sức.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Không, ta muốn gặp không phải ngươi, ít ra không phải ngươi hiện tại.
Lý Thất Dạ nhìn lão quỷ:
- Ngươi bây giờ chỉ là một ngoại thân nhìn xa thương thiên. Ta muốn gặp ngươi trốn trong Thiên Cổ Thi Địa, là ngươi trốn ông trời khiển trách thiên phạt, ngươi thật sự lập huyết thề với ta!
Mắt lão quỷ chợt sáng rực, trong khoảnh khắc đó dôi mắt như hai vầng mặt trời cực kỳ nóng cháy. Đôi mắt lão quỷ như có thể dung xuyên mọi thứ trên đời, không gì ngăn được đôi mắt nóng cháy này.
Lý Thất Dạ bình tĩnh như không trước đôi mắt vô cùng nóng cháy của Lý Thất Dạ, hắn chỉ bình tĩnh ngồi đó, bình tĩnh nhìn lão quỷ. Lý Thất Dạ chờ lão quỷ trả lời.
Lão quỷ thu về ánh mắt nóng cháy, đôi mắt vẫn là trắng nhiều đen ít.
Lão quỷ nhìn Lý Thất Dạ, một lát sau lắc đầu nói:
- Đại đạo không dễ, tị thế càng khó, thế gian nhiều ồn ào hỗn loạn, sóng gợn hồng trần ảnh chiếu ý chí thương thiên đến Thiên Cổ Thi Địa chúng ta, nên chúng ta không gặp khách lạ.nếu muốn đến hãy đi bằng thuyền u minh, có cơ duyên sẽ gặp.
- Việc này không theo ngươi lựa chọn, ta nói muốn gặp thì phải gặp.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta không cần biết ngươi có nguyên nhân gì, ta phải gặp. Ta không có nhiều thời gian chờ thuyền u minh, nên ta chỉ muốn khiến ngươi hiểu ý của ta. Ngươi đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, ta phải đi vào. Mặc kệ ngươi muốn hay không đều phải đi ra gặp ta!
Lão quỷ chậm rãi nói:
- Thiên Cổ Thi Địa chúng ta không phải chỗ ngươi giương oai. Trừ thương thiên ra Thiên Cổ Thi Địa chúng ta không kiêng kỵ cái gì!
Lão quỷ nói mỗi chữ, mỗi câu leng keng chắc chắn, dáng vẻ cực kỳ trịnh trọng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta biết.