Lý Thất Dạ đứng đó, mỉm cười nói:
- Đã dám lên tiếng thì đừng trốn nữa, chẳng lẽ muốn ta lôi ngươi ra sao?
Ong ong ong ong ong!
Trong hư không hiện ra một thân hình, hai người đứng đó, một già một trẻ, toàn thân thần quang, huyết khí cực kỳ thần thánh. Khi bọn họ xuất hiện khiến người cảm giác vô thượng thần thánh, như thể bọn họ xuất thân nhân tộc.
- Dám làm dám chịu.
Lão nhân trầm giọng nói:
- Dù ngươi mạnh mấy nhưng không trải qua cuộc chiến Thiên Mệnh trở thành Tiên Đế luôn khiến người có chuyện để nói.
Lý Thất Dạ liếc lão nhân rồi lại nhìn người trẻ tuổi, mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Duy Đạo Chân Thần. Huyết thống như các ngươi đã rất heimé trong Cửu Giới, khi phụ thân của ngươi còn trên đời chỉ có thể quỳ trước mặt ta, ngươi so với phụ thân càng kém xa.
- Ngươi...!
Lão nhân bị Lý Thất Dạ nói một câu tức giận mặt đỏ rần.
- Thôi, nếu đều đến vậy ta không khách sáo.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân lại quét mắt qua thiên địa. Cường giả Cửu Giới tụ tập lại, đặc biệt liên minh bách tử Cửu Giới đều có mặt. Không chỉ thiên tài Cửu Giới đến người hộ đạo bọn họ cũng tới.
Liên minh bách tử Cửu Giới muốn làm một trận lớn, bọn họ định hợp sức khiêu chiến thần uy Tiên Đế mới. Liên minh bách tử Cửu Giới rất hăm hở, bọn họ không phục, không cam lòng bị cướp mất tư cách nhân tuyển Tiên Đế.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, chậm rãi nói:
- Thôi, ta vốn định để lại chút nhang khói cho Cửu Giới, nếu các ngươi đã không có mắt thì đừng trách ta. Bách tử Cửu Giới gì đó chắc cực kỳ không phục ta đúng không? Cảm thấy oán vì mình bị cướp mất tư cách nhân tuyển Tiên Đế.
Có thiên tài bị cướp mất tư cách nhân tuyển Tiên Đế không phục nói:
- Cho tới nay chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế đều phải qua cuộc chiến Thiên Mệnh, chỉ có trải qua chiến tranh tàn khốc mới có tư cách trở thành Tiên Đế.
- Đúng vậy!
Một thiên tài khác phụ họa:
- Nếu không trải qua cuộc chiến Thiên Mệnh tàn khốc, cho dù chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế cũng là danh bất chính ngôn không thuận.
Nhiều người không muốn lên tiếng, đặc biệt đế thống tiên môn Nhân Hoàng giới thị phi thật xa. Bọn họ đã thấy nhiều thủ đoạn của đệ nhất hung nhân, ai đối địch với hắn đều không có két cuộc tốt. Phi Tiên giáo còn bị diệt chứ nói gì đến người khác.
Trăm tử Cửu Giới không phục, bọn họ biết đệ nhất hung nhân rất cường đại, nhưng bỗng dưng bị cướp mất tư cách nhân tuyển Tiên Đế hỏi sao bọn họ pục được, nín nhịn được?
- Thôi, các ngươi muốn cuộc chiến Thiên Mệnh tàn khốc chứ gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Được, ta cho các ngươi trận chiến Thiên Mệnh. Bách tử Cửu Giới gì đó cùng lên đi. Sau lưng các ngươi có người hộ đạo gì đó, có nội tình môn phái nào chống lưng đều lên hết đi, ta một chiêu giải quyết gọn lẹ.
Lý Thất Dạ nói khiến các thiên tài liên minh bách tử Cửu Giới biểu tình cực kỳ khó xem. Bọn họ là thiên chi kiêu tử đến từ các nơi Cửu Giới, đều có thành tựu kinh người, bọn họ có thực lực cường đại không gì sánh bằng.
Dù biết Lý Thất Dạ vô địch, bọn họ hiểu rõ sự cường đại của hắn, nhưng giờ hắn nói một chiêu giải quyết hedét cả đám là lời nhục nhã bọn họ. Liên minh bách tử Cửu Giới không nuốt trôi cục tức này.
Có thiên tài đến từ thế giới khác không nhịn được hừ lạnh một tiếng:
- Lớn lối thật.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta vẫn luôn lớn lối như vậy, nếu các ngươi muốn ra tay thì nhanh giùm, đừng dài dòng lãng phí thời gian của ta.
Có thiên tài lớn tiếng hỏi:
- Nhớ kỹ là ngươi nói!
- Đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Mặc kệ các ngươi là ai, hễ bất mãn với ta thì cứ ra tay, thoải mái lên đi. Có thủ đoạn gì, chiêu thức gì, đòn sát thủ gì cứ sử dụng hết, ta một chiêu diệt hết các ngươi.
Người trẻ tuổi dễ xúc động, Lý Thất Dạ nói một câu liền có người hết chịu nổi đứng ra lớn tiếng nói:
- Được, vậy thì chúng ta lĩnh giao vô địch của ngươi!
Khi có người đứng ra thì thiên tài trẻ khác lục tục bước ra. Các cường giả thiên tài liên minh bách tử Cửu Giới đều đi ra.
Khi các thiên tài trẻ tuổi bước ra, trưởng bối, người hộ đạo sau lưng họ cũng ra theo.
Trong phút chốc nơi Lý Thất Dạ đứng bị người bao vây chật kín, trên bầu trời hay dưới đất đứng đầy kẻ địch. Các thiên tài, cường giả chiếm vị trí có lợi nhất, bọn họ định cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng.
- Còn nữa không? Muốn ra tay thì mau lên, càng nhiều người càng tốt, giải quyết hết các ngươi trong một lần để ta khỏi phải lần lượt xử các ngươi, rất phí thời gian.
Lý Thất Dạ quét mắt qua, nhìn xuống cửu thiên thập địa nói với cả đám:
- Muốn ra tay thì cứ đứng ra.
Vốn có thiên tài còn do dự nhưng không chịu nổi Lý Thất Dạ nói kiểu đó, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Thiên tài đó đứng ra, trưởng bối và cường giả chống lưng cho gã cũng tham gia vào chiến trường.
Thấy cảnh này thì tu sĩ cường giả không có lòng tranh giành Thiên Mệnh đều rút lui. Tập thể tu sĩ cường giả Nhân Hoàng giới lùi ra xa nhất, cách xa chiến trường.
Với tu sĩ cường giả Nhân Hoàng giới thì chiến tranh dù chưa bắt đầu nhưng bọn họ đã đoán được kết quả, biết kết cuộc như thế nào.
Tu sĩ cường giả Nhân Hoàng giới cho rằng đệ nhất hung nhân làm chuyện gì cũng là tất nhiên, trên đời không có kỳ tích nào đệ nhất hung nhân không sáng tạo được. Với người khác là kỳ tích nhưng với đệ nhất hung nhân là chuyện cực kỳ bình thường.
Bây giờ Lý Thất Dạ đã nói một chiêu tiêu diệt cướp mất tư cách nhân tuyển Tiên Đế thì chắc chắn hắn có thể làm được, nên lúc này tu sĩ cường giả Nhân Hoàng giới đã biết kết cuộc ra sao.
cuối cùng tất cả thiên tài cường giả liên minh bách tử Cửu Giới đều đứng ra. Trừ chính thiên tài, cường giả còn có lão tổ tông môn, người hộ đạo sau lưng bọn họ tham gia vào chiến tranh này. Đây là cơ hội cuối cùng cho bọn họ.
Liên minh bách tử Cửu Giới biết Lý Thất Dạ cường đại, nhưng bọn họ không có sự lựa chọn. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, cũnglà cơ hội duy nhất.
Cường giả thiên tài bọn họ đi đường tổn thương thiên đạo, từ ngày bọn họ tu luyện đã phấn đấu chỉ vì mục tiêu Tiên Đế. Nếu vào phút cuối cùng bọn họ không đánh cuộc một keo thì sự cố gắng mấy chục năm, tu luyện trăm năm sẽ thành giỏ tre múc nước công dã tràng.
Tuy lúc này đối địch với đệ nhất hung nhân là hành động rất ngu, mọi người đều biết đệ nhất hung nhân đã là vô địch, có được mười ba mệnh cung, bốn tiên thể, không người đối kháng lại.
Nhưng trước Thiên Mệnh thì không có cái gọi là lý trí. Thiên tài cường giả có mặt tu luyện mấy chục năm, vài trăm năm, bọn họ bỏ ra đống thời gian đó vì cái gì? Bọn họ vất vả rèn luyện, đẫm máu tiến lên vì điều gì?
Mọi người cố gắng, trả giá công sức, trả giá đát chẳng phải chỉ vì lần đầu tiên Thiên Mệnh hôm nay sao? Nếu bọn họ không liều lĩnh một phen thì cố gắng mấy chục năm, vài trăm năm còn ý nghĩa gì?
Hơn nữa bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, nếu có thể tiêu diệt đệ nhất hung nhân thì vẫn còn hy vọng chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế.