Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn qua Thiết Thụ Ông, từ từ nói:
- Vô sự mà ân cần, không gian tức đạo, nói như vậy ngươi có việc cầu ta.
- Làm càn!
Nam đệ tử của Thiết Thụ Ông tên Hạ Trần nghe Lý Thất Dạ nói thế thì biến sắc, quát lớn.
- Không được vô lễ!
Thiết Thụ Ông quát lui đồ đệ của mình.
Nữ đồ đệ Trầm Hiểu San bất mãn, nói:
- Sư phụ, hắn mở miệng sỉ nhục ngài, ngài cần gì nhịn hắn, một người phàm tục mà thôi, có năng lực gì chứ!
- Lui ra.
Thiết Thụ Ông lập tức quát lui đồ đệ mình, hắn tiến lên, khom người thật sâu, nói với Lý Thất Dạ:
- Đồ đệ của ta chỉ là mắt tục phàm thai, cũng không nhìn được được tuấn tài. Cho nên thỉnh đạo hữu thứ lỗi.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Thụ Ông, bình thản nói:
- Xem bộ dạng thành khẩn của ngươi, ban thưởng ngươi ngồi.
Sau đó hắn vỗ bùn đất nói ra.
Ở đây có chỗ nào ngồi, chỉ có thể ngồi dưới đất mà thooi, mà Thiết Thụ Ông cũng không sĩ diện cãi láo, hắn vung trường bào ngồi xuống.
Nhìn thấy Thiết Thụ Ông bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ như thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói:
- Ta chỉ là một người phàm tục, ngươi lại gọi ta là cao nhân.
- Hỏa thêu bích chính là nơi hung hiểm, nhiệt độ rất cao, phàm nhân làm sao có thể sống sót đi tới đây. Đạo hữu cho dù là một phàm nhân, lại đi bộ tới đây, có gì mà không được? Thân ở nơi ác liệt thế này, tuy quần áo đạo hữu dơ bẩn, nhưng lại trấn định thong dong. Đủ thấy được lòng dạ đạo hữu hơn người, cho nên cho dù đạo hữu là một người phàm tục, nhất định cũng là kỳ nhân.
Nghe được Thiết Thụ Ông nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Ngươi đạo hạnh mặc dù nông cạn, nhưng ánh mắt thật độc đáo, bao nhiêu cường giả còn không có phần ánh mắt này của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, hai đệ tử Thiết Thụ Ông Hạ Trần và Trầm Hiểu San bất mãn, hừ lạnh một tiếng, mặc dù sư phụ bọn họ trong Thanh Châu không có danh hào gì, nhưng hắn dù gì cũng đạt tưới Đạo Vương Cảnh! Hiện tại một phàm nhân lại nói hắn đạo hạnh nông cạn, tên phàm nhân này thật sự là khẩu xuất cuồng ngôn, có mắt không nhìn thấy thái sơn!
- Quá khen.
Thiết Thụ Ông cũng không có tự mãn, nói ra:
- Chỉ là nhìn cẩn thận mà thôi.
- Ngươi đang có nghi hoặc cần nhờ ta giải đáp.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Thụ Ông, vừa cười vừa nói.
- Tiên sinh quả nhiên là ẩn sĩ, nhìn một cái là khám phá.
Thiết Thụ Ông cả kinh, ôm quyền nói ra:
- Tiên sinh là chân long ẩn nấp thế gian, lão hủ thất lễ.
Nhìn thấy sư phụ mình thái độ kính trọng và tôn sùng như thế, hai đệ tử là Hạ Trần và Trầm Hiểu San cũng không cho là đúng, bọn họ cảm giác sư phụ của mình bị phàm nhân này hù sợ.
- Thú vị.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ta thật sự hiếu kỳ, ngươi từ đâu nhìn ra ta là người có thể giải thích nghi hoặc cho ngươi.
- Không dám dấu diếm tiên sinh.
Thiết Thụ Ông vội vàng nói:
- Tiên sư của ta lúc còn sống đã từng nói qua với ta, con mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, nó có thể chiếu thẳng đạo tâm. Lạc ấn này rất khó hiểu, cho dù là ai nhìn lạc ấn cũng mờ mịt, mà tiên sinh hai mắt thanh tịnh, đâu vào đấy, cho dù Tiên Đế cũng không hiểu ảo diệu trong đó, nhưng chúng không thể loạn tâm tiên sinh, cho nên tiên sinh thật sự có tuệ tâm, có thể vén mây nhìn thấy chân pháp.
- Khó lường!
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Tạo hóa của ngươi không được tốt lắm, nhưng lại am nhà thông thái sinh thế. Sư phụ ngươi dù nói thế, nhưng hiểu ra hay không là do ngươi.
- Tiên sinh quá khen.
Thiết Thụ Ông vội vàng ôm quyền.
Nghe được lời này, trong lòng hai đệ tử Thiết Thụ Ông không cho là đúng, hai mắt thanh tịnh, nói không chừng là phàm nhân này trời sinh ngu ngốc, nhìn cái gì cũng không có phản ứng mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua mặt hồ, sau đó thật lâu, từ từ nói:
- Có cầu ở ta, cũng không phải là không thể được, nhưng mà ta làm việc xem tâm tình, nếu như ta tâm tình tốt có lẽ sẽ chỉ điểm ngươi một hai, giải thích cho ngươi biết.
- Nếu tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc cho tại hạ, Thiết Thụ Môn thâm tạ.
Thiết Thụ Ông vội vàng nói.
- Tục!
Lý Thất Dạ cắt lời Thiết Thụ Ông, khoát tay nói:
- Ta còn chướng mắt chút tạ ơn của ngươi, nói giao dịch vàng bạc thật tục khí.
- Tiên sinh giáo huấn phải!
Thiết Thụ Ông vội vàng nói:
- Chỉ cần tiên sinh có cái gì cần, cứ việc phân phó là được.
Nghe một phàm nhân như Lý Thất Dạ bày tư thái như vậy, hai đê tử Thiết Thụ Ông không vui, dù gì sư phụ bọn họ cũng là Đạo Vương, bây giờ lại uốn gối khom lưng với tên ăn mày, bọn họ thật sự nhìn không được, bọn họ không biết sư phụ trúng tà gì, vậy mà cung kính với phàm nhân như thế.
Nhìn thấy Thiết Thụ Ông cung kính chân thành, Lý Thất Dạ nhìn nhiều một chút, nhàn nhạt nói:
- Cũng được, ta cũng ban cho ngươi một cơ duyên, nói đi.
Lý Thất Dạ có thái độ cao ngạo làm Hạ Trần cùng Trầm Hiểu San tức giận đến thổ huyết, sư phụ hắn chính là cường giả, hiện tại phàm nhân khẩu xuất cuồng ngôn, nói ban cho cơ duyên.
Thiết Thụ Ông nhìn chung quanh, nói:
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, tiên sinh đến tệ môn được chứ?
- Cũng phải, ta cung vô sự, tùy ý.
Lý Thất Dạ gật đầu, chậm rãi nói ra.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói đi Thiết Thụ Môn cũng không sao, hiện tại hắn đã có được "Quy Phàm Quyết ", hắn cũng nên rời khỏi hỏa thêu bích.
- Mời tiên sinh!
Thiết Thụ Ông vội vàng đứng lên, nói.
- Lặn lội đường xa, ta cũng có chút mệt mỏi, làm một chiếc xe ngựa đi.
Lý Thất Dạ phân phó Thiết Thụ Ông.
Thiết Thụ Ông không nói hai lời, lập tức đi chuẩn bị xe ngựa cho Lý Thất Dạ, do tám thần câu kéo đi.
Thấy sư phụ cung kính như thế, hữu cầu tất ứng, hai đồ đệ Hạ Trần và Trầm Hiểu San bất mãn, nhưng mà trước mặt sư phụ lại không dám nói cái gì..
Lúc Thiết Thụ Ông lấy xe tới, Lý Thất Dạ nhìn Trầm Hiểu San sau đó bình thản nói:
- Bảo nàng đánh xe cho ta.
- Ngươi...
Nghe Lý Thất Dạ chỉ định mình làm xa phu, sắc mặt Trầm Hiểu San đỏ lên, tuy Thiết Thụ Môn là tiểu môn tiểu phái, nhưng nàng là đại đệ tử Thiết Thụ Môn, nhưng cũng là một công chúa, không biết có bao nhiêu người sủng ái nàng đấy, hiện tại công chúa Thiết Thụ Môn như nàng lại làm xa phu cho phàm nhân, đương nhiên vô cùng tức giận.
- Tiểu tử, ngươi quá mức rồi, không nên được một tấc lại tiến một thước.
Sư đệ Hạ Trần nhìn thấy sư tỷ như thế thì vô cùng bất mãn, quát lớn.
- Lui ra!
Thiết Thụ Ông vội vàng quát Hạ Trần im miệng, Hạ Trần tức giận nghiến răng ngứa, không thể làm gì.
Lý Thất Dạ mặc kệ hắn, nhìn qua Trầm Hiểu San, bình thản nói:
- Đánh xe cho ta là vinh hạnh của ngươi!
Nói xong liền leo lên xe ngựa, sau đó nhắm mắt ngủ.
Lý Thất Dạ không nhìn tư thái của nàng, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San tức giận thổ huyết, xanh cả mặt, hai tay run rẩy, nàng cố nén tức giận đánh tên tiểu tử này.