- Vào đi.
Thời điểm Trầm Hiểu San đang suy nghĩ, Lý Thất Dạ lại nói bên tai nàng.
Thời điểm Trầm Hiểu San khôi phục tinh thần, lúc này Lý Thất Dạ đã nửa nằm trên mặt nước, hiện tại bảo nàng vào đi? Nàng chưa từng cùng tắm với nam nhân mà.
- Ngươi, ngươi đừng quá phận!
Lúc này Trầm Hiểu San tức giận nói:
- Ngươi xem ta là cái gì?
- Ngươi nghĩ quá nhiều.
Thời điểm Trầm Hiểu San bão nổi, Lý Thất Dạ khoát khoát tay, chen ngang lời Trầm Hiểu San, bình thản nói:
- Ta cũng không phải bảo ngươi cởi sạch ra tắm uyên ương, ta chỉ bảo ngươi tiến vào tắm rửa cho ta mà thôi.
Cho dù Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San vẫn tức giận không nhỏ nhìn Lý Thất Dạ, dù sao chuyện này nàng chưa bao giờ làm qua, cùng tắm với nam nhân là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới.
- Như thế nào? Chẳng lẽ sợ ta chiếm ngươi tiện nghi hay sao?
Lý Thất Dạ dò xét nàng, nhàn nhạt nói:
- Tuy ngươi tư sắc nói qua, nhưng cho dù ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta, cũng phải xếp sau trăm vạn.
- Ngươi...
Nghe Lý Thất Dạ nói câu này, Trầm Hiểu San tức giận đến thổ huyết, đa số nữ hài tử rất tự phụ về mỹ mạo của mình, huống chi Trầm Hiểu San là đại mỹ nhân, mặc dù nói không thể có thể so sánh với kim chi ngọc diệp của đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn đấy.
- Sau một trăm vạn...
Trầm Hiểu San nghiến răng nghiến lợi, lúc này nàng có xúc động rút xương của Lý Thất Dạ.
- Trong thập giới này khó mà nói, dù sao nơi này là mười ba châu, quá rộng lớn.
Lý Thất Dạ từ từ nói.
Nói câu suýt làm Trầm Hiểu San phun máu tươi, nàng nhìn chằm chằm vàoLý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Ngươi không thể không tự kỷ được không?
- Đây là tự tin!
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Vào đi, không nên lãng phí thời gian.
Lúc này Lý Thất Dạ dùng giọng điệu phân phó, đặc biệt là đôi mắt hắn nhìn Trầm Hiểu San, Trầm Hiểu San có cảm giác hồn phách bay lên trời.
Trong nháy mắt Trầm Hiểu San cảm giác ánh mắt Lý Thất Dạ xâm nhập linh hồn của nàng, làm hồn phách của nàng bay lên, giờ phút này nàng như bị khống chế, hồn phách của nàng rất sung sướng.
Ánh mắt Lý Thất Dạ thâm thúy, có thể thu nạp tất cả sinh linh, làm cho chúng sinh thần phục.
Tuy Lý Thất Dạ bây giờ là một phàm nhân, hắn đã từng là chúa tể cửu giới, độc thủ sau màn, càng là Tiên Đế, chỉ cần hắn nhìn, với đạo hạnh của Trầm Hiểu San khó mà ngăn cản mị lực của Lý Thất Dạ.
.
Trong bất tri bất giác, Trầm Hiểu San cung kính mà ôn nhu đi tới chỗ Lý Thất Dạ, tắm rửa cho hắn.
Cũng không biết bao lâu, Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, lúc nàng thanh tỉnh sắc mặt đại biến, hoảng sợ kêu một tiếng, nói ra:
- Ngươi, ngươi, ngươi biết yêu thuật!
Lúc này Trầm Hiểu San sợ tới mức hoảng hốt, chính mình đột nhiên bị mê hoặc hồn phách, tùy ý bài bố, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào.
- Thế gian làm gì có yêu thuật.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Cái này gọi là thần uy, ngươi đã nhìn thấy Đại Đế chưa? Đạo hạnh của ngươi mà nhìn thấy Đại Đế, không chỉ quỳ trên mặt đất đơn giản như vậy, vô thượng đế uy của hắn làm ngươi thần phục cả đời.
- Hừ, ngươi cũng không phải Đại Đế!
Trầm Hiểu San bất mãn hừ một tiếng, đương nhiên nàng chưa thấy qua Đại Đế, nhưng truyền thuyết Đại Đế thì nghe qua không ít, nàng cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng gặp Đại Đế, có đồn đãi nói nhìn thấy Đại Đế thì ngươi không tự chủ quỳ bái, không khác lời của Lý Thất Dạ nói bao nhiêu.
- Ah...
Thời điểm Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, Trầm Hiểu San hét lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
Bởi vì lúc này toàn thân nàng đã ướt đẫm, xiêm y dán chặt vào thân thể, đường cong lộ ra, ngọn núi đẫy đà vươn cao, viên bi no đủ đỏ tươi, vong eo tinh té, bờ mong rất tròn... Tất cả đều nằm trong mắt Lý Thất Dạ, bị nhìn không sót lại cái gì.
Trầm Hiểu San chính là khuê nữ, nàng chưa bao giờ bị thế này, lập tức tìm thứ gì đó che thân.
Trầm Hiểu San ngồi xổm xuống, thân thể ngồi trong ao, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nóng rát, cảm giác này làm nàng xấu hổ.
Lý Thất Dạ cũng không nhìn nhiều, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm đi, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi.
- Ngươi...
Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ, oán hận trừng mắt Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không quản, hắn không thèm nhìn cảnh xuân như vậy.
Mỹ nữ hắn thấy quá nhiều, cho dù thân thể xinh đẹp vô song, hắn đã gặp không ít, như Trầm Hiểu San chẳng qua chỉ nhìn rồi thoi, so với các mỹ nữ tuyệt thế, nhan sắc của Trầm Hiểu San cũng chỉ như cọng cỏ non.
Thấy Lý Thất Dạ thật không có ý chiếm tiện nghi của mình, Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ đành phải tiếp tắm rửa cho Lý Thất Dạ, nhưng mà nàng không dám nhìn thân thể Lý Thất Dạ, nàng mắc cỡ không cách nào thong dong.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ chỉ hưởng thụ nàng tắm rửa, không quan tâm tới cảnh xuân trước mặt.
Ngay từ đầu Trầm Hiểu San còn có thể tiếp nhận, nhưng khi Lý Thất Dạ lười nhìn mình, đặc biệt là đối diện sắc đẹp trước mặt, Lý Thất Dạ hoàn toàn không sao cả, chuyện này làm Trầm Hiểu San cảm thấy không vui.
Mặc dù nói nàng không phải mỹ nữ tuyệt thế, nhưng nàng mỹ mạo xem như không tệ, nàng cũng có tự tin vào dáng người bản thân, tuy không dám nói làm mỗi người ưa thích, nhưng không kém nhiều.
Hiện tại tốt rồi, cảnh xuân trước mặt, Lý Thất Dạ căn bản chẳng muốn nhìn, đối với Trầm Hiểu San mà nói đây là đả kích không nhỏ.
Hoặc đúng như Lý Thất Dạ nói, hắn căn bản không vừa mắt nàng.
- Hừ, bình thường đều là mỹ nữ chiếu cố ngươi sao?
Trầm Hiểu San hừ nhẹ một tiếng, lúclúc này nàng cũng không biết bất mãn cái gì, theo đạo lý mà nói, hiện tại Lý Thất Dạ an phận mới tốt.
- Cũng phải xem nữ nhân thế nào.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Không phải mỗi người đều như ngươi, cơ duyên không tệ.
Đổi lại trước kia, Trầm Hiểu San sẽ bị lời của Lý Thất Dạ chọc giận, nhưng nàng lúc này không sao cả.
- Ơ, nói như vậy có rất nhiều đại mỹ nhân đang chờ ngươi sao, ngươi đã gặp qua thân thể bao nhiêu đại mỹ nhân rồi?
Lúc này Trầm Hiểu San tức giận nói.
Nghe Trầm Hiểu San hỏi, Lý Thất Dạ cười tùy ý, nói:
- Nữ nhân không ở bao nhiêu, mà ở chỗ nhìn tâm khảm của nàng với ngươi, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.
- Vênh váo, vậy ngươi xem qua thân thể bao nhiêu mỹ nữ rồi?
Trong lòng Trầm Hiểu San không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói ra.
- Mỹ nữ tuyệt thế chưa đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, túi da đẹp không là gì cả.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San cũng trừng Lý Thất Dạ, hoài nghi nói:
- Ngươi không phải đang nói khoác đấy chứ, hừ, căn bản cũng không có nhìn qua thân thể mỹ nữ nào cả!
Trầm Hiểu San nói lời này làm Lý Thất Dạ cười phun, Lý Thất Dạ cười lớn, nói:
- Ta cần thiếp vàng lên mặt mình sao?
- Hừ, ai biết ngươi.