Lý Thất Dạ cười, từ từ nói:
- Không được, cá cược là cá, lời nói ra như nước đổ đi. Ngươi tự kết thúc mạng sống của mình, mang theo tôn nghiêm ra đi hay chờ ta tự ra tay?
Khi Lý Thất Dạ nói câu đó làm Thiên Hoàng Thái Tử hoàn toàn biến sắc mặt, gã đã cúi đầu cầu xin tha thứ vậy mà phàm nhân còn không chịu tha cho.
Thiên Hoàng Thái Tử khó khăn lắm mới yếu thế, gã lạnh lùng nói:
- Tục ngữ nói giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất, ngươi đừng quá đang.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Ta muốn mạng chó của ngươi, bớt nói nhảm đi, mau dâng mạng chó ra đây, ai cần biết giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất cái khỉ gì!
Thiên Hoàng Thái Tử biểu tình cực kỳ khó xem, mặt xanh như tàu lá. Thiên Hoàng Thái Tử nghiến răng, đã không thể sống vậy gã xé rách da mặt luôn.
Thiên Hoàng Thái Tử cười khẩy nói:
- Phàm nhân tầm thường mà dám đối nghịch với Thiên Hoàng quốc ta, ngươi đã suy nghĩ kết cuộc chưa? Ngươi dám đụng vào một cọng lông của ta, Thiên Hoàng quốc sẽ bầm thây ngươi ra, diệt cửu tộc của ngươi, khiến máu dòng giống các ngươi chảy ngàn dặm!
Thiên Hoàng Thái Tử nó trở mặt liền trở mặt, nhiều người coi khinh. Nhưng Thiên Hoàng Thái Tử nói có lý, nếu phàm nhân Lý Thất Dạ dám giết gã, Thiên Hoàng quốc tuyệt đối không bỏ qua, bọn họ sẽ báo thù cho Thiên Hoàng Thái Tử.
Người hơi có lý trí tha mạng cho Thiên Hoàng Thái Tử bây giờ chẳng sao.
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
- Thiên Hoàng quốc có là gì? Chưa nghe qua, dù ta giết ngươi thì bọn họ làm gì được?
Lý Thất Dạ không thèm để bụng lời uy hiếp.
Một phàm nhân khiêu khích Thiên Hoàng quốc, không nhìn Thiên Hoàng quốc, rất nhiều người quay sang ngó nhau. Phàm nhân này có lai lịch gì?
- Ngươi...!
Thiên Hoàng Thái Tử cứ nghĩ sẽ hù sợ phàm nhân trước mắt, không ngờ phàm nhân chẳng thèm để bụng.
Lý Thất Dạ lười để ý Thiên Hoàng Thái Tử, nói:
- Bây giờ có phải là lúc ngươi thực hiện tiền cược không?
Bị Lý Thất Dạ dồn đến đường cùng, sắc mặt Thiên Hoàng Thái Tử hết sức khó coi:
- Ngươi...!
Thiên Hoàng Thái Tử hét to:
- Phàm nhân, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Tỷ phu của ta là Thiên Đế tương lai, nhất định quân lâm thiên hạ, ngươi dám đụng vào một cọng lông của ta thì tỷ phu sẽ đồ bách tộc ngươi!
Hành vi của Thiên Hoàng Thái Tử khiến người khinh thường, nhưng khi gã lôi ra núi dựa của mình, nhắc tới tỷ phu thì đám người tim rớt cái bịch.
Kim Qua Chiến Vương thế gia có thể trở thành nam nhân Đại Đế, trong Thanh Châu hay thậm chí là Thập Tam Châu nhắc tới cái tên này đều khiến người kiêng kị. Trước kia Kim Qua vốn có thể trở thành Thiên Đế.
Lúc Kim Qua chứng được đại đạo sớm còn hơn Đạo Long Thiên Đế, uy vọng và thanh uy của gã mạnh hơn Đạo Long Thiên Đế, tiếng hô tán đồng Kim Qua trở thành Thiên Đế rất cao.
Kim Qua suýt trở thành Đại Đế, khi gã định chịu tải Thiên Mệnh thì bị bách tộc đánh lén, hại gã bỏ lỡ cơ hội chịu tải Thiên Mệnh.
Tuy sau khi bị thư kích Kim Qua tức giận vô số cường địch lão tổ, thậm chí giết Thượng Thần, bị vây khố ntầng tầng vẫn an toàn rút lui.
Lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh thất bại, Kim Qua trở về Chiến Vương thế gia bế quan, lại một lần nữa khổ tu, chờ đợi cơ hội lần thứ hai chịu tải Thiên Mệnh.
Mặc dù Kim Qua là người mất đi lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh, nhưng rất nhiều người đều cho rằng gã sẽ lần thứ hai thành công chịu tải Thiên Mệnh. Hiện tại cho dù Kim Qua không thể chịu tải Thiên Mệnh, thì người đời vẫn cho rằng gã là gàn đến Thiên Đế nhất.
Vì có nam nhân trở thành Thiên Đế tồn tại khiến nhiều người cực kỳ e ngại Kim Qua, khiến địa vị Thiên Hoàng quốc thăng cao vùn vụt.
Giờ Thiên Hoàng quốc lôi ra tỷ phu Kim Qua, nhiêu người thầm hút ngụm khí lạnh, cái tên Kim Qua không thể tùy tiện nhắc.
Lý Thất Dạ hờ hững xua tay:
- Không quen, chó mèo từ đâu đến.
Thiên Hoàng Thái Tử bắt chặt cơ hội hét to:
- Tiểu súc sinh, ngươi chết chắc rồi! Dam công nhiên ô nhục tỷ phu của ta!
Thiên Hoàng Thái Tử muốn tìm cớ.
- Ô nhục thì ô, có gì đâu?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Mau nạp mạng đi, ngươi tự sát hay để ta ra tay?
Thái độ tùy ý của Lý Thất Dạ làm đông người xoe tròn mắt. Trong Thanh Châu mấy ai dám không thèm để Kim Qua vào trong mắt, thậm chí là công nhiên ô nhục?
- Đúng rồi, dám chơi dám chịu, nói việc bên ngoài ván cược làm gì?
Trong đám tu sĩ xem náo nhiệt vang lên tiếng cười:
- Đời Thánh Lão Lục ta khinh nhất là người dám chơi không dám chịu, đã thua thì nên lấy khí khái nam hi ra.
- Trên chiếu bạc này thua phải nộp tiền cược của mình, nếu thua liền chơi xấu vậy mọi người còn tới nơi này đánh cuộc làm chi? Về nhà ôm con cho rồi. Ta thấy Thạch phường khỏi mở chiếu bạc đi, có người thua không thực hiện tiền cược, sòng bạc như thế có ý nghĩa gì? Sau này ai dám đến đổ? Mọi người thấy có đúng không?
Người đứng trong đám đông dùng lời nói bức ép Thiên Hoàng Thái Tử chính là Thánh Lão Lục, đại ca bang Côn Đồ.
Không biết Thánh Lão Lục lẫn vào trong đám người từ khi nào, gã luôn chú ý tình thế biến hóa.
Bị lời Thánh Lão Lục kích động, nhiều tu sĩ gật gù phụ họa:
- Đúng vậy!
Có vua một nước nhỏ giọng nói:
- Nếu không thể bảo đảm ván cược này thực hiện tiền cược thì về sau chúng ta nào dám đến đây đổ thạch? Lỡ đối phương quỵt nợ chẳng phải là không có bảo đảm gì?
Có cường giả tu sĩ thường đến Thạch phường đổ thạch khẽ nói:
- Đúng rồi, Thạch phường đã mở chiếu bạc thì nên có bảo đảm mới được.
Bọn họ không dám chọc vào Thiên Hoàng quốc, không dám trêu ngươi Kim Qua, nhưng có thể mượn cơ hội này tạo áp lực cho Thạch phường. Mọi người thường đến Thạch phường đổ thạch, nếu lần này Thiên Hoàng Thái Tử quỵt nợ thì sẽ có khởi đầu, sau này dân cờ bạc quỵt nợ chiếu bạc, không ai bảo đảm thì chẳng phải là mọi người cược trắng một ván?
Thạch phường dám mở chiếu bạc tại đây, dám cho người đổ thạch ở chỗ này thì phải cung cấp bảo đảm cho mọi người.
Trong tiếng la ó, cao thủ Thạch phường trầm giọng nhắc nhở Thiên Hoàng Thái Tử:
- Điện hạ, hãy suy nghĩ kỹ.
Mặc dù bọn họ không ép chết Thiên Hoàng Thái Tử nhưng không thể cho gã đi như vậy, mặc gã quỵt nợ.
Thạch phường là chiêu bài biển vàng, đổ thạch là thu nhập phong phú nhất của họ. Nếu bây giờ Thạch phường không thể cho dân cờ bạc sự bảo đảm thì sau này khỏi cần mở cửa buôn bán, về sau ai còn dám đến Thạch phường đổ thạch?
Bị cao thủ Thạch phường bức ép, mặt Thiên Hoàng Thái Tử lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ giậngiận dữ. Nhưng Thiên Hoàng Thái Tử không cách nào uy hiếp Thạch phường như đã làm với Lý Thất Dạ, núi dựa của Thạch phường là Tề Lâm Đế gia, không sợ uy hiếp của Thiên Hoàng Thái Tử.
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử lúc đỏ lúc xanh cứng da đầu lạnh lùng nói:
- Được, ta dám chơi dám chịu, mạng của ta ở đây, ngươi có giỏi thì tới lấy đi. Muốn giết muốn chém tùy ngươi!
Xem tình hình là biết Thạch phường sẽ không để gã đi dễ vậy, Thiên Hoàng Thái Tử bất chấp luôn.