Chốc lát sau Lý Thất Dạ ăn xong khoai lang trong tay, vươn tay định lấy nữa nhưng lão nhân chặn tay hắn lai. Lão nhân ôm rổ, không cho Lý Thất Dạ ăn tiếp.
- Có cần phải vậy không?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Ăn có hai củ khoai lang của ngươi, có cần phải cướp không?
Lão nhân không chừa tình cảm:
- Cần! Đây là lương thực của ta, ta phải chừa hai cru để ăn cơm chiều.
Lão nhân ôm chặt khoai lang như sợ Lý Thất Dạ cướp khoai của mình, bộ dạng thần giữ của hơi buồn cười.
- Ít ra ngươi vẫn còn để ý thứ gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ít ra ngươi còn biết chừa bữa tối cho mình. Nếu ngươi không để dành bữa tối thì mới thật sự là thản nhiên, chờ chết.
- Chờ chết không phải tương đương đói chết.
Lão nhân ôm cái rổ lấy ra củ khoai lang chậm rãi ăn, không bỏ qua chút gì, cực kỳ quý trọng thực vật của mình.
Lý Thất Dạ lặng im trước câu nói đó:
- Nói cũng phải.
Một người sống chờ chết không phải khiến chính mình đói chết, huống chi lão nhân trước mắt có đói cũng không chết đói được. Một mặt là khiến mình sống sót, mặt khác lại chờ chết, cuộc sống bất đắc dĩ biết bao.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Sống trên đời thống khổ nhất là mình chờ chết lại xa xôi không được.
- Chẳng lẽ ngươi không đau khổ sao?
Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ:
- Tự tay chôn người mình quan tâm, người mình yêu, người yêu mình, thậm chí là... Rõ ràng sống trên đời nhưng vĩnh viễn không gặp. Ta chỉ chờ chôn mình, còn ngươi phải chôn quá nhiều.
Lời lão nhân làm Lý Thất Dạ im lặng, lão nói câu này đúng, nhưng hắn đau đớn đến chết ặng rồi.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Có ai không phải vậy? Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều sẽ chôn người thân với mình, trừ phi bọn họ chết sớm hơn người thân không thì có độn ẩn vào Tham Tác chi địa cũng không chạy khỏi.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên nhìn lão nhân:
- Chẳng lẽ đây chính là lý do ngươi đi con đường này?
Lão nhân phủ định ngay:
- Không phải.
Lão nhân chậm rãi chậm rãi ăn khoai lang, nói:
- Chỉ muốn đi thôi, đột nhiên hết thảy đều nhạt, chốn về duy nhất là cái chết.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài:
- Có thể buông xuống cũng là việc tốt.
Lý Thất Dạ xoè tay đòi khoai lang:
- Nào, cho ta một củ.
Lão nhân từ chối ngay:
- Không cho.
- Không cho cũng phải cho!
Lý Thất Dạ không nói không rằng vươn tay cướp, lão nhân bảo vệ cái rổ chặt chẽ kiên quyết không cho hắn.
Trong phút chốc hai người như phàm nhân dùng sức mạnh giành giật. Hai người lăn lộn trên mặt đất. Lý Thất Dạ đòi cướp một củ, lão nhân kiên quyết không cho.
Nếu có người ngoài thấy cảnh này sẽ trợn mắt há hốc mồm nhìn. Một người là bàn tay đen sau màn chúa tể Cửu Giới, một là Cửu Giới Tiên Đế sất trá phong vân vì một củ khoai mà lừa lọc cướp giật như kẻ vô lại.
Lão nhân thà chết không theo, bộ dáng tội nghiệp hét to một tiếng:
- Ngươi còn là con người không? Lão già tám mươi tuổi ta đây cực khổ vất vả trồng mấy cái khoai lang đỡ đói, ngươi cướp luôn đồ ăn của ta thì còn mặt mũi tự xưng là đạo sư của Tiên Đế không?
Lý Thất Dạ trẻ tuổi khỏe như vâm rốt cuộc cướp được một củ khoai từ tay lão nhân, không chút khách sáo đạp lão.
Lý Thất Dạ cười mắng:
- Đệt, ta bò mấy chục ngọn núi, khó khăn lắm mới tìm được ngươi ở nơi khỉ ho cò gáy này, không cho uống miếng nước, càng không nói đến uống một bình tiên trà! Giờ cướp một củ khoai của ngươi thì sao?
Lão nhân ôm rổ của mình, lão trừng Lý Thất Dạ, lầu bầu mắng:
- Đồ rùa!
- Ngươi nói đúng, rùa vạn năm không chết.
Lý Thất Dạ lột vỏ khoai lang, nhàn nhã ăn:
- Ta sống lâu hơn ngươi, nói ta là rùa già vạn năm thì ngươi là rùa già ngàn năm.
- Miễn lên mặt gài với ta đi!
Lão nhân than thở:
- Ta là một lão nhân già nua, mặt trời mọc canh tác, mặt trời lặn đi nghỉ, cực khổ vất vả trồng miếng lương thực thế mà ngươi cũng cướp đi.
- Đúng, ta muốn chờ ngươi chết dói!
Lý Thất Dạ thoáng chốc ăn xong củ khoai lang:
- Dù sao ngươi cũng chờ chết, chết đói là kiểu chết không tệ.
Lão nhân trừng mắt chửi Lý Thất Dạ:
- Mụ nội ngươi!
- Ài, nói chuyện nhã nhặn chút, ngươi dù gì là một vị Tiên Đế. Hơn nữa ta chỉ ăn mấy củ khoai của ngươi, có cần kích động vậy không?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Khi ngươi còn trẻ tán hết gia tài, trước kia hào khí rộng rãi biết mấy, vung tay là ức vạn kim.
- Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Trong túi của ngươi có một trăm vạn hoàng kim và trong túi chỉ có một phần lương thực, ngươi cảm thấy sẽ phát một trăm vạn hoàng kim cho người hay chia đồ ăn cho người?
Lý Thất Dạ bật cười:
- Hình như nói rất có lý.
Lý Thất Dạ xòe tay:
- Ăn lửng dạ rồi, cho thêm một củ.
Lão nhân không chịu, ôm chặt cái rổ:
- Đừng mơ!
- Không cho cũng phải đưa!
Lý Thất Dạ mặc kệ lão nhân có đưa hay không, hắn xắn tay áo lao vào. Lão nhân ôm chặt nhưng không chịu nổi Lý Thất Dạ trẻ tuổi khỏe mạnh, vẫn bị hắn cướp khoai lang.
Lý Thất Dạ nhanh chóng ăn xong, vỗ bụng cười nói:
- Tàm tạm, tuy không uống được tiên trà nhưng ăn mấy cái khoang lang cũng tốt, nếu không thì uổng công một chuyến.
Lão nhân không chút khách sáo nói:
- Ta không mời ngươi đến!
Lý Thất Dạ không để ý, nhàn nhã nói:
- Ta biết, ngươi không mời ta đến, nhưng mùi hôi thần bỏ quỷ ghét của ngươi nguyên Thanh Châu đèu nghe thấy. Ta vừa bò len Thanh Châu liền ngửi được mùi thối đó của ngươi nên chạy tới cướp đồ ăn.
Lão nhân bất mãn với Lý Thất Dạ, lầu bầu mắng:
- Đạo sư Tiên Đế kiểu gì, lưu manh ăn cướp mới đúng.
- Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
- Ta là lưu manh ăn cướp, từ Cửu Giới cướp đến Đệ Thập Giới, chỉ cần là thứ Lý Thất Dạ ta muốn thì không cho cũng phải đưa, phải như vậy!
Lão nhân chỉ có thể trừng Lý Thất Dạ, ai đều bó tay với lưu manh như vậy, dù là Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cũng chịu.
Lý Thất Dạ ăn xong củ khoai lang rồi không cướp của lão nhân nữa.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đừng bất mãn vậy, ta trăm ngàn vạn năm mới đến tìm ngươi một lần, dù có cướp hai khoai lang của ngươi cũng là ta trăm ngàn vạn năm cướp một lần. Sau lần này ta sẽ cút đi ngay.
Lão nhân không hề muốn giữ khách lại:
- Tốt nhất là biến ngay bây giờ!
- Không vội, không vội.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Giữ phong độ được không? Ngươi dẫu sao cũng là một vị Tiên Đế, năm xưa ở Cửu Giới cũng là phong độ phiên phiên, mỹ nam tử mê chết thiếu nữ, thiếu phụ. Tuy bây giờ biến thành lão già nhưng không đến mức đổi thành thần giữ của như vậy đi.
Lão nhân ôm rổ không nói, lão bảo vệ hai khoai lang lẻ loi, lão còn nhờ vào nó ăn tối.
Nhìn bộ dạng lão nhân, Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
- Nếu không phải mùi hôi thần bỏ quỷ ghét của ngươi còn đó thì ta không nhìn ra được lão già nhà ngươi chính là Tiên Đế tiếu ngạo thiên hạ trước kia.
Lão nhân trước mắt là một Tiên Đế vô địch, khi còn trẻ điển trai hào khí, đặc biệt sau khi trở thành Tiên Đế càng khiến thần nữ, thiên nữ điên đảo thần hồn, từng cưới đệ nhất mỹ nữ làm thê tử.