Cuồng Cổ Ma Hàng, chưa ai từng nghe cái tên này, dù là đệ tử Long thành cũng mù tịt. Nhưng lai lịch của Cuồng Cổ Ma Hàng cực kỳ kinh thiên, công pháp không thuộc về kỷ nguyên này, nó là công pháp từ cổ nguyên cổ xưa đã biến mất. Môn công pháp này là một trong những công pháp đỉnh kỷ nguyên đó.
Sau khi Tàm Long Tiên Đế có được công pháp này, bọn họ trải qua từng thời đại cố gắng đã thôi diễn Cuồng Cổ Ma Hàng vô cùng hoàn mỹ, Võ Phượng Ảnh thành công tu luyện ra nó.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Võ Phượng Ảnh giật mình kêu lên:
- Ngươi biết môn công pháp này?
Trừ lão tổ Long thành ra người ngoài không thể nào biết về công pháp này.
Võ Phượng Ảnh rống to:
- Cho dù ngươi biết cũng muộn rồi, ngươi đã chọc giận bản cô nương, không thấy máu không rút về!
Giọng Võ Phượng Ảnh uy hiếp bát phương!
Lý Thất Dạ bật cười:
- Không, là nàng muộn.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Nàng không biết mình đối diện binh khí gì đâu.
Lý Thất Dạ chậm rãi giơ bạch cốt chi kiếm lên.
Võ Phượng Ảnh gào thét:
- Giết!
Võ Phượng Ảnh vỗ hai tay ra, thiên địa trở nên nhỏ bé.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, trước đôi tay đó các vì sao trong vũ trụ tan nát, ngôi sao không chịu nổi một kích.
Lúc này Võ Phượng Ảnh đánh ra hai tay như bàn tay to của vô thượng ma vương, một chưởng có thể đập nát một thế giới.
Một chưởng diệt thế, song chưởng đoạn vạn cổ. Khi hai chưởng Lý Thất Dạ đanh ra thì thiên địa run rẩy, song chưởng vỗ trên hủy trời, dưới diệt đất.
Cuồng Cổ Ma Hàng là công pháp vô cùng cổ xưa mà khủng bố, là thuật đỉnh của một kỷ nguyên. Thuật này ra, dù là công pháp Đại Đế Tiên Vương cũng mất sắc.
Thấy song chưởng đánh tới, các cường giả tu sĩ vốn chạy xa tập thể hoảng sợ.
Có lão hoàng chủ trông thấy cảnh đó mặt trắng bệch thì thào:
- Thế này đã vượt qua cảnh giới Đạo Thiên, song chưởng diệt thế, một kích đó có thể trảm thần diệt ma.
Đối phương song chưởng diệt thế của Võ Phượng Ảnh nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt, với hắn thì mọi chuyện chẳng chút khó khăn.
Keng!
Tiếng kiếm ngân.
Ánh sáng âm trên bạch cốt chi kiếm bỗng sáng hơn, ánh sáng mờ tối nhấp nháy. Lý Thất Dạ giơ kiếm vừa chém vừa chặt vào song chưởng Võ Phượng Ảnh đánh tới.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhát kiếm chém xuống, song chưởng diệt thế đỡ được nhưng vẫn bị bật chệch đường, Võ Phượng Ảnh liên tục thụt lùi.
Tuy nhiên Võ Phượng Ảnh không bị thương mảy may, mới rồi Long thương đỡ nhát kiếm cũng làm nàng bị thương nặng, Long thương hoàn toàn vỡ nát.
Giờ Võ Phượng Ảnh tay không đỡ kiếm nhưng không bị trầy trụa gì, cơ thể mạnh mẽ kinh khủng, đây là một loại vô địch, có thể bỏ qua tổn thương từ bất cứ binh khí nào.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Lại ăn một kiếm.
Lý Thất Dạ lại giơ bạch cốt chi kiếm lên.
Đinh!
Kiếm quang sáng choang kéo vệt sáng vượt qua ức vạn năm chém hướng Võ Phượng Ảnh.
Võ Phượng Ảnh hú dài:
- Phá!
Cánh đen sau lưng Võ Phượng Ảnh khép lại như hai cánh cửa siêu to đóng kín, phong tuyệt vạn cổ, hòng ngăn lại nhát kiếm của Lý Thất Dạ.
Bùm!
Tiếng nổ xé toạc khung trời. Dù cánh đen có thể che lấp cửu thiên thập địa vẫn không ngăn được nhát kiếm tuyệt thế vô song, cánh đen bị nháy mắt chém đứt, nhát kiếm chém vào người Võ Phượng Ảnh.
Máu phun tung tóe, áo giáp trên người Võ Phượng Ảnh bị xẻ ra. Khoảnh khắc một kiếm trí mạng, hai tay Võ Phượng Ảnh vỗ.
Đinh!
Tiếng kim loại rung bần bật, hai bàn tay Võ Phượng Ảnh kẹp chặt bạch cốt chi kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không dứt, thiên địa lắc lư, thời không run rẩy.
Hai bàn tay Võ Phượng Ảnh kẹp chặt bạch cốt chi kiếm, chậm rãi nâng kiếm lên. Tuy bạch cốt chi kiếm nặng ức vạn quân nhưng Võ Phượng Ảnh vẫn có thể nâng nó lên.
Võ Phượng Ảnh tràn đầy bá khí nói:
- Miễn Ma Hàng của ta còn thì bất tử bất diệt
Mắt phượng trợn tròn, Võ Phượng Ảnh tựa như nữ chiến thần. Đặc biệt người Võ Phượng Ảnh loang lổ vết máu tăng khí thế hung mãnh bá khí, kích thích thị giác.
- Trừ trời ra trên đời không có ai bất tử bất diệt.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hơn nữa nàng không biết rõ thanh kiếm này, việc này chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, cho nàng xem uy lực thật sự của nó đi.
Rầm!
bạch cốt chi kiếm đánh bật hai bàn tay Võ Phượng Ảnh, tay nàng mạnh mẽ trấn trời nhưng bạch cốt chi kiếm rung nhẹ một cái nàng đã không kiềm nó được.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ý chí vô thượng của Lý Thất Dạ bùng nổ, bạch cốt chi kiếm tuôn ra ánh sáng. Từng luồng sáng bắn lên cao chiếu sáng toàn thế giới.
Mỗi luồng sáng như một ngân hà, khi vô số ánh sáng bắn lên cao tựa như vô số cánh chim giương rộng. T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N Lực lượng đỉnh cao nhất kỷ nguyên bùng nổ, trước lực lượng đó thì tất cả thật nhỏ bé. Cái gì chúng thần, cái gì ma vương đều bị lực lượng này nghiền nát.
Khi bạch cốt chi kiếm bộc phát lực lượng vô địch thật sự như trời chúa tể tất cả. Đám cường giả tu sĩ đứng đằng xa không đứng vững nổi, tập thể bị trấn áp quỳ dưới đất. Mọi người hoảng sợ tái mặt, rợn tóc gáy.
- Đây là binh khí gì?
Khoảnh khắc này bọn họ không chống lại nổi lực lượng đó, bọn họ không bằng một con kiến, nhỏ bé trước lực lượng kia.
Bạch cốt chi kiếm tựa như trung tâm một kỷ nguyên, nó là đỉnh kỷ nguyên. Trước lực lượng kỷ nguyên thì tất cả đều là con kiến.
Khi bạch cốt chi kiếm như các cánh chim giương ra, dù Võ Phượng Ảnh trong trạng thái Cuồng Cổ Ma Hàng cũng không chịu nổi lực lượng kia, nàng bị trấn áp liên tục thụt lùi.
Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ, mặt không chút máu cố mở miệng cầu xin cho Võ Phượng Ảnh:
- Công tử, xin nương tay cho!
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh, bạch cốt chi kiếm sí diễm ngập trời chém ra:
- Nên kết thúc!
Võ Phượng Ảnh bướng bỉnh rống to:
- Phá!
Một bóng thần ma to lớn không gì sánh bằng bước ra, to lớn không thể đo lường. Thần ma bước ra một bước có thể đạp nát hư không vô tận, thậm chí đạp vỡ dòng sông thời gian.
Thần ma như thế giơ tay một cái có thể hủy diệt ba ngàn thế giới, thậm chí bản thân nó đã là ba ngàn thế giới. Thần ma như vậy dù chỉ là ảnh chiếu vẫn uy hiếp lòng người, có lực lượng vô cùng khủng bố.
Dù thần ma vô song bước ra vẫn không ngăn bạch cốt chi kiếm sí diễm ngập trời được. Lý Thất Dạ tùy tay chém, thân kiếm hời hợt chặt vào người thần ma.
Thần ma khổng lồ bị bạch cốt chi kiếm chém trúng.
Bùm!
Thần ma như con ruồi bị đập dẹp lép, thân hình to lớn tan biến.
Rầm!
Lý Thất Dạ tùy tay giơ bạch cốt chi kiếm chém nát vô thượng thần ma xong Võ Phượng Ảnh như sao băng từ trên cao bị đập rớt xuống, nàng như thiên thạch rớt xuống đất đụng thủng cái hố sâu hoắm. Quanh miệng hố nứt rạn.
Võ Phượng Ảnh loang lổ vết máu, chưa lấy lại tinh thần thì trước mắt tối sầm, đã xỉu.
Đây đã là Lý Thất Dạ nương tay, không thì kiếm chém xuống Võ Phượng Ảnh mạnh đến mấy cũng bị chém làm hai nửa, đi đời nhà ma.
Cho nên Lý Thất Dạ chỉ vỗ nhẹ, vỗ bằng thân kiếm chớp mắt diệt vô thượng thần ma, kiếm chém xỉu Võ Phượng Ảnh.