- Nếu có thể tu được đạo tâm, không tu đạo pháp khắp nơi vẫn có pháp. Hèn gì Thánh Đế được các Đại Đế Tiên Vương tôn sùng, không đơn giản vì tấm lòng còn vì Thánh Đế có đạo tâm vô cùng quý giá. Đạo tâm của Thánh Đế là vạn pháp chi tâm.. Sẽ có ngày Lý huynh cũng có đạo tâm tuyệt thế vô song như Thánh Đế, so với đạo tâm như vậy thì thiên địa vạn pháp mờ nhạt rất nhiều. Vạn pháp xuất sắc đến đâu cũng không bằng đạo tâm giản dị.
Nói tới đây Tần Bách Lý tràn đầy cảm xúc, vì gã từng gặp Đại Đế Tiên Vương nên hiểu biết đạo tâm sâu sắc hơn. Hiện tại trông thấy Lý Thất Dạ có đạo tâm như thế, Tần Bách Lý biết đời này mình vĩnh viễn không thể vượt qua hắn vè đạo tâm.
Tần Bách Lý chắp tay tạm biệt Lý Thất Dạ:
- Lý đạo huynh, đại đạo dài dặc, hôm nào sẽ gặp lại, tiểu đệ xin cáo từ.
Tần Bách Lý nhẹ nhàng rời đi, cực kỳ tiêu sái.
Kim Qua nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, biểu tình trịnh trọng chắp tay hướng hắn:
- Lý đạo hữu, hôm nay từ biệt ở đây, lần sau gặp lại hai ta vẫn là kẻ địch. Được đối địch với Lý đạo hữu, dù ai thắng ai thua, ai sống ai chết cũng không tiếc đời này. Lớp ta đã không cách nào với tới đạo tâm của Lý đạo hữu, hôm nào Kim Qua quyết chiến với Lý đạo hữu chỉ có thể dựa vào thuật vô địch, binh khí tuyệt thế.
Kim Qua hiểu rằng gã thua Lý Thất Dạ về đạo tâm, tương lai chiến đấu gã phải dựa vào đại đạo vô địch và vũ khí vô thượng.
- Có cái gì không được.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
- Khi nào ngươi muốn chiến thì ta sẵn sàng cùng, có thù phải trả là chuyện thường ở dời.
- Dù không có thù lớn thì ta cũng muốn chiến một trận với Lý đạo hữu.
Kim Qua cười to bảo:
- Lúc ta còn trẻ từng gặp Đạo Long, chiến với Nhân Thánh, nhưng hôm nay Lý đạo hữu làm ta sối sục máu nóng nhất.
Kim Qua nói Đạo Long tức là Đạo Long Thiên Đế. Trước kia nếu Kim Qua không bị Nhân Thánh đánh lén không chừng thời đại này người trở thành Đại Đế Tiên Vương trước tiên không phải Đạo Long Thiên Đế mà là gã, tiếc rằng gã không gặp thời.
Kim Qua cười to bảo:
- Ta rất mong chờ cuộc chiến với Lý đạo hữu.
Kim Qua tràn đầy chiến ý rời đi.
Trông thấy Tần Bách Lý cùng Kim Qua lần lượt đi xa, nhiều người thầm cảm thán. Kim Qua hay Tần Bách Lý, có thể đối địch với thiên tài như vậy là việc sung sường nhất đời, không cần lo bị kẻ địch này ám toán.
Sau khi Kim Qua, Tần Bách Lý rời đi, Lý Thất Dạ cười nói với Tề Lâm Đế Nữ:
- Chúng ta cũng về thuyền thôi.
Nhìn Lý Thất Dạ muốn đi, đám người tránh ra con đường. Trong lòng mọi người thèm chảy nước miếng, ai cũng mơ ước Lượng Thiên Xích trong tay Lý Thất Dạ nhưng không dám rục rịch. Người có tư cách đối địch với Kim Qua, Tần Bách Lý thì bọn họ không khiêu khích nổi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ sắp rời đi chợt có tiếng nổ vang lên, một độ thiết kỵ lao tới.
Thấy thiết kỵ chạy nhanh đến, có người hét to một tiếng:
- Ngự Long Tử Kỵ, là nhóm Ngự Long Đồng Tử!
Một số người sợ hãi vội lùi sang một bên.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngự Long Tử Kỵ chạy nhanh tên, nhiều người còn tưởng đâu Ngự Long Tử Kỵ đến cướp Lượng Thiên Xích của Lý Thất Dạ.
Ngự Long Tử Kỵ đột nhiên đến khiến đám người ngạc nhiên, mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Người không hiểu thì thầm buồn bực hoặc vui sướng khi người gặp họa, hy vọng Ngự Long Tử Kỵ cướp đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ.
Một số cường giả tu sĩ biết rõ sự việc, đặc biệt một số cường giả tu sĩ từng chịu thiệt thì trừng Lý Thất Dạ, mắt tóe lửa muốn xé xác hắn ra, dường như có thù không đội trời chung với hắn.
Lúc này Ngự Long Đồng Tử nhảy xuống ngựa chiến, gã cười to, cười rất vui vẻ, cười mừng rỡ.
Ngự Long Đồng Tử chắp tay nói với Lý Thất Dạ:
- Chúc mừng Lý huynh từ bỉ ngạn trở về, đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng. Hành động vĩ đại của Lý huynh thật là trước không có ai, sau không người đến.
Ngự Long Đồng Tử chúc mừng đổi lấy Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc qua.
Ngự Long Đồng Tử hét to với đám đệ tử Ngự Long Tử Kỵ sau lưng mình:
- Các bạn sói, nâng báu vật lên, đây đều là tài bảo của huynh đệ ta
Các đệ tử Ngự Long Tử Kỵ nâng hòm lên, những nắp hòm mở ra, bảo quang phun ra nuốt vào. Báu vật trong rương tỏa sáng nhiều màu làm người hoa mắt, bên trong xếp đầy báu vật, mọi người đủ loại, có binh khí có báu vật, có hỗn độn thạch, có kỳ kim.
Thấy nhiều báu vật như thế, mọi người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, ánh mắt trở nên gay gắt.
Vì Ngự Long Tử Kỵ là nhóm cướp, bọn họ ăn cướp, Ngự Long Tử Kỵ lấy báu vật từ đâu ra đã quá rõ ràng. Giờ Ngự Long Đồng Tử nói hiến hết báu vật cho Lý Thất Dạ, ý nghĩa khác biệt.
Tề Lâm Đế Nữ cau mày, nàng cảm thấy không ổn, bên trong có điều gì là lạ.
- Chút quà mọn không đủ tỏ lòng.
Ngự Long Đồng Tử cười toe toét vui vẻ nói:
- Chúng ta có thể cống hiến sức lực cho Lý huynh là vinh hạnh, vinh qoang của chúng ta. Chúng ta đều truy tùy Lý huynh càn quét thiên hạ, cuốn sạch tài phú Thập Tam Châu! Mặc kệ là ai, chỉ cần Lý huynh ra lệnh một tiếng, thứ nào Lý huynh vừa mắt là chúng ta đều sẽ cướp về cho Lý huynh. Chúng ta nguyện vượt quả qua sông, ruột gan đổ đầy đất vì Lý huynh!
Ngự Long Đồng Tử thốt lời, ánh mắt mọi người nhìn Lý Thất Dạ biến đổi. Nói Ngự Long Tử Kỵ là ăn cướp, giặc cỏ thì Lý Thất Dạ là thủ lĩnh băng cướp. Nhóm cươp xứng với hung nhân đây là tuyệt phối.
Một tiếng quát vang lên:
- Đủ rồi, Lý Thất Dạ, ngươi làm quá đáng!
Một nữ nhân tuyệt trần dẫn đệ tử đứng ra, lạnh lùng quát:
- Ngươi phái Ngự Long Tử Kỵ đánh lén đệ tử Vãn Hà cốc ta, cướp báu vật của đệ tử ta, ngươi giải thích thế nào!
Mỹ thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần rung động hồn người là Âm Hoa Lệ, cốc chủ Vãn Hà cốc.
Tề Lâm Đế Nữ biết sự việc không ổn, nàng chắn đường Âm Hoa Lệ, vội điều giải:
- Âm cốc chủ, e rằng có hiểu lầm.
- Đế Nữ, không có gì hiểu lầm hết!
Âm Hoa Lệ hùng hổ nói:
- Ngự Long Tử Kỵ đánh lén đệ tử môn hạ của ta, cướp báu vật của đệ tử ta. Bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, trong rơng này là báu vật của Vãn Hà cốc chúng ta!
Một tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh thấy Âm Hoa Lệ ra mặt thì phồng can đảm hét to một tiếng:
- Đúng vậy! Cốc vàng đó là của chúng ta!
Có nam nhân trung niên hét to:
- Ngự Long Tử Kỵ giết sư huynh của ta, cướp một rương toàn kỳ bảo của chúng ta!
Một lão nhân lạnh lùng nói:
- Đằng Vân các chúng ta bị cướp tám món báu vật, tám đệ tử bị Ngự Long Tử Kỵ giết.
Trong phút chốc nhiều cường giả tu sĩ đứng ra tố cáo hành động ác ôn cả Ngự Long Tử Kỵ.
Giờ Tề Lâm Đế Nữ mới hiểu tại sao lúc bọn họ vừa trở về có người trừng Lý Thất Dạ, thì ra là vậy.
Tề Lâm Đế Nữ cau mày, nàng sớm nghe nói những chuyện Ngự Long Tử Kỵ làm. Một khi Ngự Long Tử Kỵ giết người cướp tiền tuyệt đối không chừa người sống, bọn họ cho tới nay đều là giết người diệt khẩu.