Thích Hồn Lâm cười nói:
- Trên đời có rất nhiều người mạnh hơn ta, đặc biệt là Đại Đế Tiên Vương, bọn họ có Thiên Mệnh thêm vào, Thượng Thần đồ đằng chúng ta chúng ta không thể sánh bằng. Dù là đồ đằng thành bộ cũng không sánh được Đại Đế Tiên Vương có Thiên Mệnh gia cố.
Võ Thất không chịu thôi, cười nham nhở hỏi han:
- Hi, chúng ta không bàn về Đại Đế Tiên Vương khác mà chỉ nói về Cuồng Thiểu Đại Đế được không?
Không chỉ Võ Thất tò mò, Tề Lâm Đế Nữ, Võ Phượng Ảnh cũng hiếu kì. Nhiều người tranh luận Thượng Thần cùng Đại Đế Tiên Vương mạnh yếu thế nào, bọn họ càng muốn nghe chính Thượng Thần nói, đáp án mới có sức thuyết phục.
- Nếu chỉ tính một Thiên Mệnh thì tiểu lão có chút tự tin. Dù sao Đại Đế Tiên Vương cần ba Thiên Mệnh mới giải mở ảo diệu Mệnh Cung tứ tượng được, mới có lực lượng chân ngã.
Thích Hồn Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Ta là ba đồ đằng thành bộ, có niềm tin chiến một trận với Đại Đế Tiên Vương một Thiên Mệnh, đương nhiên này chỉ là lý luận. Nhưng Cuồng Thiểu Thiên Đế là ngoại lệ, một quái thai, rất khó tính toán hắn.
- Vì thiên phú của Cuồng Thiểu Thiên Đế quá cao, nhiều công pháp tuyệt thế vô song trải qua hắn nghiên cứu một chút là sẽ phá giải ngay, có thể nháy mắt đánh trúng sơ hở của công pháp, cho đối thủ một kích trí mạng. Nghe nói rất nhiều Thượng Thần một, hai đồ đằng chết trong tay Cuồng Thiểu Thiên Đế, có cả Thượng Thần ba đồ đằng.
Nói tới đây Thích Hồn Lâm trầm ngâm một chút, bảo thủ kết luận:
- Nếu liều lĩnh một phen thì ta có vài phần tự tin, dù không đánh lại Cuồng Thiểu Thiên Đế nhưng ít nhất ta tin tưởng hắn cũng không làm gì được ta.
Nghe Thích Hồn Lâm nói, đám người Tề Lâm Đế Nữ hiểu đây vẫn là đánh giá khiêm tốn.
Võ Phượng Ảnh tò mò hỏi tới:
- Nếu muốn khiêu chiến Đại Đế Tiên Vương ba Thiên Mệnh thì cần mấy đồ đằng?
Thích Hồn Lâm
- Thứ này không có tiêu chuẩn.
- Dù là Đại Đế Tiên Vương cùng có ba Thiên Mệnh cũng chia mạnh yếu. Binh khí khác nhau, huyết thống không giống nhau, đi đại đạo không giống thì kết quả hoàn toàn khác. Ví dụ trong tay ngươi có phạt thiên chi binh, hoặc Đại Đế Tiên Vương có được thương thiên binh thư, vậy thì kết quả sẽ khác hẳn.
- Ví dụ Đạp Tinh Thượng Thần mới xuất thân gần đây, huyết thống Cửu Đỉnh vận dụng một cái là khác ngay, hoàn toàn gia cố thêm cho Đạp Tinh Thượng Thần. Ta chưa đánh nhau với Đạp Tinh Thượng Thần nhưng cá nhân ta cảm thấy Đạp Tinh Thượng Thần đồ đằng thành bộ, có huyết thống Cửu Đỉnh, dư sức chiến với Thượng Thần mười một đồ đằng thành bộ.
- Ví dụ Cuồng Thiểu Thiên Đế, tuy hắn chỉ có một Thiên Mệnh, nhưng hắn có thiên phú, hiếm ai sánh bằng thiên phú của hắn, cộng thêm ba thanh kiếm trong tay hắn là tiên thiên đế binh, lực lượng thật của hắn có cơ hội nhất định chiến một trận với Đại Đế Tiên Vương hai Thiên Mệnh.
- Thông thường người có thể trở thành Đại Đế Tiên Vương đều là ba Thiên Mệnh trở lên. Nếu chỉ có hai Thiên Mệnh tức là xuất thân của người đó rất tệ, ít nhất bỏ lỡ cơ hội chịu tải Thiên Mệnh một lần, điều này quyết định tài nguyên người đó có được thua kém Đại Đế Tiên Vương khác. Vì vậy lão nhân có đủ ưu thế bẩm sinh ở mức độ nào đó không thua gì Đại Đế Tiên Vương hai Thiên Mệnh không có ưu thế bẩm sinh.
Thích Hồn Lâm rất có kiên nhẫn phân tích tỉ mỉ cho ba vãn bối.
Tề Lâm Đế Nữ chợt nhớ Thánh Đế rất nổi bật đặc sắc, tò mò hỏi:
- Thánh Đế thì sao? Thánh Đế có ba Thiên Mệnh vậy thực lực của Thánh Đế thế nào?
Thích Hồn Lâm lắc đầu nói:
- Không biết.
- Trước giờ ta chưa từng thấy Thánh Đế, Thánh Đế là một truyền kỳ, không chỉ vì Thánh Đế trở thành tấm gương khích lệ lớp trẻ. Nghe người ta nói Thánh Đế giỏi nhất là đạo tâm, Thánh Đế được tồn tại như Thế Đế tôn kính chắc chắn có lý do của nó. Ít nghe ai nói Thánh Đế ra tay, có thể nói trên đời không mấy người từng thấy Thánh Đế đánh nhau, khó mà kết luận thực lực của Thánh Đế thế nào.
- Nhưng cá nhân ta cảm thấy tuy tư chất của Thánh Đế thô nhưng có ưu thế hậu thiên mà Đại Đế Tiên Vương khác không có. Vì Thánh Đế trải qua nhiều trui rèn, có sự lắng đọng, rèn luyện Đại Đế Tiên Vương khác không có. Ta cho rằng Thánh Đế mạnh hơn Đại Đế Tiên Vương chỉ có ba Thiên Mệnh, mạnh tới mức nào thì không thể phán đoán, e rằng không người nào biết đáp án. Cho dù có Đại Đế Tiên Vương muốn quyết đấu cao tấp cũng không vài Đại Đế Tiên Vương chịu đi khiêu chiến Thánh Đế, dù sao đó là truyền kỳ.
Nghe Thích Hồn Lâm nói hàng loạt, nhóm Tề Lâm Đế Nữ gật gù thấy có lý.
Lý Thất Dạ rời khỏi nhóm Tề Lâm Đế Nữ, đi qua hơn một nửa Viễn Hoang, đến chỗ cực kỳ hẻo lánh vắng người.
Đây là một sơn khâu nhỏ, ngọn núi rất thấp, một sơn khâu như vậy không chút bắt mắt trong nhiều thần nhạc cao vút đâm mây, không đáng gì.
Nhưng nếu ngươi để ý thì chắc chắn không bỏ qua ngọn núi này, nguyên nhân rất đơn giản, trên mảnh đất Viễn Hoang thì đất bùn nhuộm màu tím đen, là màu máu thấm vò đất bùn.
Đất bùn của ngọn núi trước mắt chỉ là đát den bình thường, màu gần giống nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện khác nhau.
Đất bùn của ngọn núi này là đất đen bình thường tức là nơi đây chưa từng bị máu thấm ướt.
Lý Thất Dạ leo lên sơn khâu, đứng trước tảng đá to. Tảng đá màu xám trắng, cao cỡ đầu người. Tảng đá thế này có khắp nơi, không thần kỳ.
Lý Thất Dạ đứng trước đá to lớn, hai tay ấn vào nó, chậm rãi nhắm mắt lại tựa như đang ngủ. Một lúc lâu sau tảng đá nổi lên hoa văn mảnh nhỏ, sợi hoa văn này quấn trên cổ tay Lý Thất Dạ như con linh xà nhỏ bé, nó chui vào cổ tay hắn, biến mất.
Ong ong ong ong ong!
Lúc này tảng đá dao động như sóng nước, chớp mắt Lý Thất Dạ biến mất.
Khi Lý Thất Dạ lại xuất hiện đã đứng trong hành lang dài một cung điện cổ xưa. Lý Thất Dạ đứng trong hành lang dài, hắn hít sâu ngửi mùi nơi này.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Thánh Nhân, ta đến thăm ngươi.
Bùm!
Chớp mắt có một sợi xích cũ không biết từ đâu bay ra siết cổ Lý Thất Dạ đè hắn dán sát tường.
Biến dị đột ngột nhưng Lý Thất Dạ cực kỳ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
- Lão già, trò này của ngươi không hù được ta. Nếu là người ngoài thì đã không xông vào khách như vậy.
Lý Thất Dạ dứt lời, sợi xích cũ đột nhiên biến mất, không biết từ đâu đến, không biết đi đâu.
Lý Thất Dạ cười cười, sửa sang vạt áo đi dọc theo hành lang dài. Chốc lát sau Lý Thất Dạ vào một đại điện, đại điện cực kỳ rộng lớn, các cây cột đá chống đại điện. Nguyên đại điện cổ kính, không có trang sức hay tranh vẽ gì.
Bên trên đại điện không có ngai vàng, chỉ là một cái đệm đặt ở đó, một lão nhân ngồi trên đệm. Lão nhân ngồi yên không nhúc nhích, như thể đã ngồi đó ức vạn năm.
Lão nhân mặc áo xám, chiếc áo cũ kỹ mốc meo. Thời gian mài mòn áo xám trắng phau, nhưng dù áo bị thời gian mài mòn ức vạn năm thì nó vẫn rất sạch sẽ, không một hạt bụi dính vào.