Kim Qua và Lý Thất Dạ gặp nhau nhưng kõung đột, mọi người hiểu quá khứ giữa hai người thật sự xóa bỏ. Cái chết của Thiên Hoàng Thái Tử, Hoàng Chủ Thiên Hoàng trở nên mờ nhạt, không còn ai nhắc tới nữa.
Dù có cựu thần Thiên Hoàng quốc muốn báo thù cho lão chủ tử cũng không dám nhắc lại nữa, vì thái độ của Kim Qua đã đặt dấu chấm hết. Cho các lão thần Thiên Hoàng quốc một trăm lá gan cũng không dám chất vấn quyền uy của Đại Đế.
- Kim Qua đúng là bất phảm, mạnh hơn Cuồng Thiểu Thiên Đế nhiều.
Có Thượng Thần thấy cảnh đó gật gù nói:
- Vượt qua được chướng ngại thì sẽ lướt qua, Cuồng Thiểu Thiên Đế không hiểu đạo lý này nên mới có kết cuộc như thế.
Sau khi Kim Qua đi. Nhóm Thích Hồn Lâm rất tò mò về cuộc trò chuyện.
Viễn Hoang là một kỷ nguyên sót lại, một trong kỷ nguyên sót lại lớn nhất Tham Tác chi địa. Hiếm hơn là kỷ nguyên sót lại như Viễn Hoang còn đầu sỏ sống sót.
Tham Tác chi địa có vài kỷ nguyên sót lại nổi tiếng, nhưng mỗi kỷ nguyên toàn là mảnh đất chết, không có sinh mệnh may mắn sống sót.
Viễn Hoang khác biệt, còn nhiều đầu sỏ sống.
Nhưng những đầu sỏ sống sót chỉ có thể mãi mãi ngủ say trong kỷ nguyên sót lại, bị chôn vùi dưới tường ngã gạch đổ vĩnh viễn.
Bởi vì bọn họ đã không thuộc về kỷ nguyên này mà là thời gian rời xa dương thế. Nếu bọn họ muốn rời khỏi Viễn Hoang thì chết chắc, bước chân ra Viễn Hoang thì thời gian ức ức vạn năm chảy nhanh trên người họ. Dù mạnh đến mấy thì bọn họ cũng không chịu nổi thời gian ức ức vạn năm trôi qua, sẽ thành treo.
Viễn Hoang cực kỳ mênh mông, có nhiều nơi vô cùng nguy hiểm, dù là Đại Đế Tiên Vương đến chưa chắc an toàn rút lui, rất có thể sẽ chết thảm tại đây.
Có một chỗ trong Viễn Hoang bí ẩn quái dị, nơi này ít ai đến gần, Đại Đế Tiên Vương mười Thiên Mệnh cũng không muốn tới.
Nơi này nằm ở chỗ xa xôi trong Viễn Hoang nhưng vị trí ngay chính giữa.
Sương khói bao phủ nơi này, lực lượng bí ẩn bao trùm, bên ngoài khó thể xem rõ tình hình bên trong. Có lực lượng cường đại không gì sánh bằng đã ngăn cách hết thảy dòm ngó.
Nơi này không chỉ có sương khói bao phủ, toàn bộ màu đen là chính. Đưa mắt nhìn sương tím đen trên bầu trời, đậm đặc không thay đổi như máu nửa khô sóng sánh.
Tại đây có các tòa kiến trúc, bề ngoài còn giữ nguyên vẹn. Mỗi kiến trúc nơi này không hoa lệ, không bệ vệ. Các kiến trúc xây bằng loại đá đen không biết tên, mỗi tòa rất đơn giản nhưng thực dụng, cực kỳ vững chắc.
Các kiến trúc sừng sững tại chỗ cho ngươi cảm giác suốt kiếp không thể tan vỡ, kiến trúc bằng đá đen đặc biệt dày nặng, như thể trời sập cũng không thể đè sụp những kiến trúc.
Nên biết trong kỷ nguyên sót lại đa số kiến trúc đều sẽ vỡ nát, như nơi này tất cả kiến trúc còn nguyên vẹn thì phải nói là kỳ tích.
Nếu ngươi đi trong các tòa kiến trúc nơi này sẽ có ảo giác là chốn này từng hiến tế cái gì. Bao nhiêu năm tháng đã qua, khi ngươi đi trong kiến trúc này sẽ nghe tiếng gào thét thê lương, tiếng rên rỉ đau đớn quanh quẩn bên tai.
Ảo giác đó làm người rùng mình, người nhát gan sẽ sợ đến nỗi không dám đi tiếp.
Chỗ sâu nhất nơi này cũng là khu trung tâm, nơi đó có một tế đài đá đen. Tế đài không quá lớn nhưng rất tinh tế, cực kỳ phức tạp. Tế đài do các khối đá đen nhỏ chất thành, mỗi cục đá đen nhỏ vừa khít như một tế đài nguyên chỉnh một thể.
Kiến trúc nơi này toát lên vẻ thô ráp, tạo hình bình thường. Tế đài lại khác, nó như tác phẩm nghệ thuật, trải qua trăm ngàn vạn điêu khắc gọt giũa.
Lúc này có một Cuồng Thiểu Thiên Đế vây quanh tế đài, bọn họ mặc áo đen, che mặt. Họ vòng quanh tế đài, trong miệng lẩm bẩm thì thầm dường như đang cầu nguyện hoặc ngâm xướng.
Trên tế đài đặt một quan tài màu đen nằm ngay chính giữa, đầu hướng bắc, đuôi hướng năm, đại thế giắt ngang thiên địa.
Đám người vây quanh tế đài là đội Huyết Di tộc ngồi Số Hiệu Vạn Cổ tới đây, bọn họ nâng quan tài màu đen đã mở nắp.
Đám người Huyết Di tộc vây quanh tế đài lầm rầm tung niệm, người ngoài không nghe hiểu ngôn ngữ được, nó là ngôn ngữ cổ xưa, không thuộc về thế giới này.
Nên biết chỗ này là trung tâm Viễn Hoang, dù ngươi biết chỗ này chưa chắc tới được, có là Đại Đế Tiên Vương cường đại cũng khó tới nơi. Có thể nói ngươi chưa đến mục đích đã chết thảm giữa đường.
Nhưng Huyết Di tộc thì khác, bọn họ có sâu xa chặt chẽ với Viễn Hoang. Nó là mảnh đất hung với người khác nhưng Huyết Di tộc cảm giác dành cho Viễn Hoang là về nhà, phải xem nhà có nhận bọn họ không.
Mấy chục người Huyết Di tộc vây quanh tế đài ngâm tụng, nói chính xác hơn là ngâm tụng để mở ra quan tài màu đen. Dường như bọn họ đang cầu nguyện, hoặc nói, hoặc cầu xin.
Xoẹt!
Thanh âm khẽ khàng vang lên, nhỏ hầu như không nghe thấy. Trong quan tài màu đen vươn ra tơ máu.
Đây không phải tơ máu, chính xác hơn là xúc tu đỏ rực. Không chỉ một xúc tu, cái xúc tu này bám trên nắp quan tài, dọc theo quan tài màu đen chậm rãi bò ra ngoài quan tài rồi vươn xuống tế đài.
Xúc tu đỏ thẫm mấp máy bò trông như máu đang chảy, chảy từ quan tài màu đen ra ngoài tế đài.
Xcú tu mảnh nhỏ tràn đầy quan tài màu đen giống như thoáng chốc sinh trưởng vô số hành tu, làm người rợn tóc gáy. Khi các xúc tu mấp máy làm người ta buồn nôn muốn ói.
Ngày càng nhiều xúc tu đỏ rực vươn ra khỏi quan tài màu đen, tình hình càng quái dị, giống như có vô số huyết trùng bò ra quan tài màu đen rồi chui vào tế đài.
Cùng với ngày càng nhiều xúc tu đỏ rực thì giọng mấy chục Huyết Di tộc lầm rầm càng vang dội. Ban đầu bọn họ rì rầm về sau cao giọng tụng niệm, thân thể đong đưa cảm giác như tẩu hỏa nhập ma.
Đang lúc Huyết Di tộc cử hành nghi thức thì một thanh âm nhàn nhã cắt ngang nghi thức của họ:
- Đã bao nhiêu năm rồi mà các ngươi vẫn klo chết tâm, có phải nên đồ diệt toàn bộ Huyết Di tộc thì các ngươi mới chịu thôi?
Thanh âm vang lên đột ngột làm nghi thức chợt ngừng. Xúc tu đỏ rực trong quan tài màu đen như giật mình vèo một tiếng trốn về quan tài màu đen.
Đột nhiên bị ngắt ngang nghi thức làm mấy chục người Huyết Di tộc vụt xoay người trừng Lý Thất Dạ, đó nếu bọn họ có mặt. Dù không có mắt vẫn khiến người biết bọn họ tức giận.
Người nói chuyện là Lý Thất Dạ, hắn ung dung đi tới, hờ hững liếc Huyết Di tộc cực kỳ tức giận, hắn chễm chệ ngồi xuống tế đài.
Lý Thất Dạ liếc thứ trong quan tài màu đen, cười nói:
- Tuy một sinh mệnh mới ra đời không nhất định đại biểu cho tội ác, nhưng với tính cách của ta có nên hủy diệt hết các ngươi không đây?
Đám người Huyết Di tộc thoáng chốc nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, dù không có mắt bọn họ vẫn nhìn hắn.
Đám người Huyết Di tộc hoang mang, không dám lỗ mãng. Tuy họ không biết lai lịch của Lý Thất Dạ, không rõ hắn mạnh cỡ nào nhưng bản năng đặc biệt của chủng tộc làm họ kiêng kỵ hơi thở Lý Thất Dạ phát ra, dường như hắn là khắc tinh của họ. Người Lý Thất Dạ có hơi thở khác với người hường, thứ đó làm Huyết Di tộc rất sợ.