Tấm mặt nạ da người cũng không lớn, thoạt nhìn khá hoàn chỉnh, giống như bị lột từ trên mặt một người xuống vậy.
Nói chung, nhìn vào tấm mặt nạ da người, người này cũng không tính là khôi ngô, hơn nữa nếu quan sát tỉ mỉ, làm cho không người nào có thể phát hiện tấm mặt nạ da người có cái gì đặc biệt, có chỗ nào đặc biệt trân quý.
Nếu như nói tấm mặt nạ da người không phải từ trong tay Luân Hồi Hoang Tổ, chỉ sợ rất nhiều người đều sẽ không tin tưởng tấm mặt nạ da người này có thể chống lại được một kích của hai mươi vị Đại Đế tiên vương liên thủ.
Coi như là Đại Đế tiên vương, đều không cách nào biết được lai lịch tấm mặt nạ da người, trên thực tế, trên đời chỉ sợ không có ai biết lai lịch chân chính tấm mặt nạ da người, như Lý Thất Dạ, như Luân Hồi Hoang Tổ, bọn họ cũng chỉ biết đại khái mà thôi, vô pháp xác định, bởi vì trong đó có dính tới nhiều bí mật kinh thiên.
Có thể nói chỉ có Lý Thất Dạ, Luân Hồi Hoang Tổ mới biết được một ít bí mật kinh thiên trong đó.
- Thế gian không tiên, có lẽ cũng từng có người tiếp cận đến cảnh giới tiên nhân.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà vỗ về gối tấm mặt nạ da người trên đầu gối, không khỏi lầm bầm nói rằng.
Cái vấn đề này, quá nhiều người hỏi qua, thế gian có tiên sao? Vấn đề này không ai có thể cho đáp án, kể cả Đại Đế tiên vương đều không cho ra đáp án.
Nhưng mặc kệ bọn họ mạnh bao nhiêu, bọn họ vẫn như cũ không phải là tiên, cho nên cho tới nay có rất nhiều người cho rằng thế gian cũng không có tiên, nếu là có tiên, vậy cũng chẳng qua là ngụy tiên mà thôi.
Thế nhưng, tấm mặt nạ da người xuất hiện, lại phá vỡ một vài định nghĩa như vậy. Tuy rằng trước đây Lý Thất Dạ cũng từng biết truyền thuyết này, nhưng cho tới bây giờ không có thấy tận mắt, hiện tại tấm mặt nạ da người đã ở trong tay hắn, lại một lần nữa khiến Lý Thất Dạ rơi vào trầm tư, điều này làm cho hắn nghĩ tới một số truyền thuyết càng thêm lâu đời.
- Có lẽ, phương diện này vẫn có phương pháp.
Lý Thất Dạ thu hồi tấm mặt nạ da người trong tay, không khỏi nhìn ngọn núi thấp bétrước mắt, lầm bầm nói rằng:
- Không có khả năng tồn tại thế giới đó, đây chính là không có khả năng, nhưng, có ai biết có phải thật vậy hay không, thế gian không có gì là không thể.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thất Dạ nhìn ngọn núi xuất thần.
Thiên Thần thư viện, xây dựng trong tay Phi Tiên Đế, hơn nữa còn có Chung Nam thần đế làm chỗ dựa, thử nghĩ một chút, như truyền thừa của Thiên Thần thư viện, nó là đã trải qua bao nhiêu sàng lọc lựa chọn.
Có thể nói, Phi Tiên Đế sáng tạo ra Thiên Thần thư viện, Chung Nam thần đế ở mười ba châu có địa vị chí cao vô thượng, coi như là Phi Tiên Đế ở chư vị Đại Đế trong cũng có rất cao địa vị.
Nếu như nói Phi Tiên Đế chọn một chỗ xây dựng Thiên Thần thư viện, như vậy ở mười ba châu có quá nhiều địa phương để hắn lựa chọn, thậm chí có không ít bảo địa tiên thổ để hắn tuyển chọn.
Nhưng cuối cùng Phi Tiên Đế và Chung Nam thần đế lại lựa chọn cái chỗ này, hơn nữa là một mảnh đất vô chủ, hết sức hoang vắng. Mặc dù là như vậy, Phi Tiên Đế và Chung Nam thần đế vẫn thành lập Thiên Thần thư viện ở đây, đã trải qua từng đời một phát triển và thay đổi, mới có Thiên Thần thư viện ngày hôm nay.
Phi Tiên Đế và Chung Nam thần đế buông tha nhiều vùng đất địa linh như vậy, lại hết lần này tới lần khác tìm một hoang vắng, hậu thế sau này vô pháp biết được bí mật bên trong.
Thiên Thần thư viện cất giấu rất nhiều bí mật, trên thực tế đối với những bí mật này, Lý Thất Dạ đa số đều biết, nhưng có một chút bí mật mà ngay cả hắn cũng không thể xác định được.
Cũng tỷ như nói trước mắt ngọn núi nhỏ bé phía trước, trước đây Lý Thất Dạ đã từng đi qua, hơn nữa suy tínhcực kỳ lâu, thậm chí suy nghĩ một thời đại, nhưng bất luận Lý Thất Dạ suy tính thế nào, cũng chỉ chạm được phần bên ngoài, vô pháp lý giải được toàn bộ sự vật, phương diện này cực kì ảo diệu khó giải.
Lúc Luân Hồi Hoang Tổ chiếm được tấm mặt nạ da người, đã mở ra một cánh cửa cho Lý Thất Dạ, giúp Lý Thất Dạ có một cái nhìn hoàn toàn mới, chính là bởi vì như vậy, làm cho Lý Thất Dạ nghĩ tới chỗ ngọn núi này, cho nên hắn trở lại, hắn muốn tìm hiểu huyền cơ trong đó, bởi vì... ngọn núi và tấm mặt nạ da người trong tay hắn có quan hệ rất lớn, trong đó có chứa bí mật kinh thiên mà ngoại nhân không biết.
Trong kỷ nguyên này, thật quá nhiều bí mật mà thế nhân không biết, trên thực tế rất nhiều người đều không biết kỷ nguyên mình sống đến tột cùng đã bao nhiêu năm tháng, về phần kỷ nguyên trước, thế nhân càng thêm không biết.
Mà Lý Thất Dạ thuộc về một trong ít người biết những bí mật này, chính bởi vì như vậy, hắn mới có thể đau khổ suy tính, hắn cần những thời cơ này, cũng cần mấy thứ này, dù sao đánh một trận chung cực, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, nếu không sẽ không ai có thể thành công.
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ này không nhúc nhích chút nào, giống như đang thị khán, ngồi lẳng lặng, giống như đã hóa thành một bức tượng.
Khi Lý Thất Dạ ngẩn người nhìn ngọn núi như thế ngày thứ hai, Dạ Hân Tuyết đi tìm Lý Thất Dạ, nhưng nàng nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Dạ Hân Tuyết không rõ ngọn núi trước có cái gì tốt, thấy Lý Thất Dạ nhìn ngọn sơn phong đến đờ ra, Dạ Hân Tuyết cũng không khỏi cẩn thận quan sát ngọn núi trước mắt có gì đặc biệt, nhưng nàng nhìn không ra đầu mối gì.
Dĩ nhiên, nếu như Dạ Hân Tuyết có thể tìm hiểu ra đầu mối gì, thì các đời đại Đại Đế tiên vương đô đã không cần lăn lộn, dù sao phương diện huyền cơ này ngay cả Đại Đế tiên vương cũng nhìn không thấu.
Mặc dù Dạ Hân Tuyết vô pháp trông được ra huyền cơ gì, nhưng nàng vẫn hết sức kiên nhẫn cùng chờ đợi, ở bên cạnh Lý Thất Dạ, cùng đợi Lý Thất Dạ phục hồi lại tinh thần.
Mặt trời dần khuất bóng, rốt cục Lý Thất Dạ đánh giật mình một cái, khi hắn thanh tỉnh lại, cả người đã đầy bụi, toàn thân chuyển động rớt xuống không ít bụi.
- Cái này không có khả năng, không có khả năng nha.
Lý Thất Dạ tỉnh táo lại, không khỏi lầm bầm nói. Lúc này đôi mắt hắn trở nên thâm thúy, lầm bầm nói rằng:
- Lão đầu năm đó cũng có sở ngộ nha, khó trách hắn lại nói cho ta biết.
Như hiểu ra, Lý Thất Dạ không khỏi hít một hơi thật sâu, điều này làm cho hắn nghĩ tới một ít khả năng.
Lúc này, hai mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, lầm bầm nói rằng:
- Có lẽ đây cũng là một chuyển biến, Thiên Bảo đích thật là khó lường, thế nhưng, thế gian cũng không chỉ có một kiện Thiên Bảo mà thôi, thế sự luôn luôn như vậy, làm cho người ta khó dự liệu!
Lý Thất Dạ vui vẻ thoải mái, lĩnh ngộ lúc này giúp hắn thu hoạch quá nhiều, điều này làm cho hắn mở ra một cánh cửa mới mà mọi nỗ lực trước đây đều chưa từng chạm đến.