Nhiều học sinh trong Thiên Thần học viện, thậm chí là nữ học sinh thiên tài cũng ngưỡng mộ Mai Tố Dao, tôn sùng nàng.
Trong Thiên Thần học viện Mai Tố Dao không thiếu người theo đuổi, cho dù mọi người biết rõ Tư Tông Thần Tử thích nàng nhưng vẫn có học sinh thiên tài theo đuổi nàng.
Nếu luận đạo luận bàn thì Mai Tố Dao đồng ý luận đạo với bất cứ học sinh nào trong học viện, nhưng về tình cảm nam nữ thì nàng luôn lạnh lùng cao ngạo, hờ hững với bất cứ ai theo đuổi mình. Mai Tố Dao không dao động trước người mến mộ nào, nàng hoàn toàn không có hứng thú.
Trong lòng mọi người thì Mai Tố Dao như tiên nữ trên mây, khiến người nhìn không thể với tới, mọi người suy đoán là loại nam nhân nào xứng được nàng ưu ái đây?
Hôm nay Lý Thất Dạ đi ra, mọi người nhìn nam nhân bình thường không có gì lạ này lại được Mai Tố Dao lao vào vòng tay. Cử chỉ thân mật của hai người nhìn liền biết có quan hệ không tầm thường.
Mọi người hóa đá nhìn cảnh tượng, nam hay nữ học sinh đều không hiểu tại sao tiên nữ như Mai Tố Dao lại ưu ái nam nhân bình phàm này như thế.
Thấy Lý Thất Dạ ôm Mai Tố Dao, trong phút chốc biết bao học sinh nam thiên tài nổi lòng ghen tỵ. Bọn họ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hắn trở thành tình địch chung của họ, Tư Tông Thần Tử khẽ hừ.
Tư Tông Thần Tử rất khó chịu, tràn đầy ghen tỵ. Tư Tông Thần Tử từng xum xoe chiều chuộng Mai Tố Dao nhưng không được nàng ban cho chút ưu ái. Một tiểu bối vô danh nửa đường chui ra lại khiến Mai Tố Dao lao vào vòng tay, hỏi sao không khiến Tư Tông Thần Tử khó chịu?
Bằng vào thiên phú, xuất thân, thực lực của gã mạnh hơn tiểu bối vô danh bình phàm không có gì lạ, mặt mũi chẳng ra gì này rất nhiều.
Đào Đình há to miệng muốn trật quai hàm. Đó là Mai Tiên Tử, tiếng thơm lan xa, cao không thể với tới, nàng là tiên nữ trên mây, chỉ có thể ngước nhìn. Giờ Mai Tố Dao lao vào vòng tay Lý Thất Dạ trước mắt bao người, cái... Này... thì quá tin quá, Đào Đình bị rung động.
Lý Thất Dạ cùng Mai Tố Dao ôm rất lâu. Lý Thất Dạ vịn Mai Tố Dao, xem kỹ nàng rồi cười.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
- Tuy nàng đã vượt qua chướng ngại trong lòng nhưng còn ám ảnh. Tranh giành đại đạo khiêm nhường chưa chắc là mỹ đức, nên chiến thì phải chiến đến cùng, không cần giấu mũi nhọn. Giơ đao chĩa lên trời, lưỡi dao đâm trời là đủ rồi.
Mai Tố Dao như tiểu nữ nhi e thẹn cười, nũng nịu rung động hồn người:
- Đại đạo chi bá làm sao ta bằng công tử được.
Ngày thường Mai Tố Dao ít khi lộ nụ cười ngây thơ như vậy, nàng cười có thể nói là khuynh thế khuynh quốc, khiến người điên đảo thần hồn, tinh thần lay động, các nam nữ có mặt xem ngây người.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Sẽ được, nàng không thua gì ai, chẳng qua ta ngày xưa để lại bóng ma trong nàng.
Vù vù vù vù vù!
Ngón tay Lý Thất Dạ ẹp một pháp tắc.
Pháp tắc như tơ nháy mắt chui vào giữa trán Mai Tố Dao.
Ong ong ong ong ong!
Trên trán Mai Tố Dao tỏa sáng, từng vầng tiên quang chói lòa, nàng càng thêm tiên khí khiếp người, như chân tiên giáng trần.
Giữa trán Mai Tố Dao bẩm sinh có một khối tiên cốt, lúc này tiên cốt tỏa tiên quang khiến khí chất của nàng hoàn toàn khác đi.
Vù vù vù vù vù!
Lũ pháp tắc của Lý Thất Dạ không chỉ thắp sáng tiên cốt giữa trán Mai Tố Dao mà còn có đạo tâm, như từng tia nắng ấm áp chiếu sáng đạo tâm, xua tan mọi bóng ma. Cảm giác ấm áp bao lấy Mai Tố Dao, trong khoảnh khắc khiến nàng cảm giác trời cao biển rộng, nâng nàng bay lượn, mặc nàng nhảy nhót.
Trước kia Mai Tố Dao từng có lòng tranh hùng thiên hạ nhưng sau khi thua vào tay Lý Thất Dạ, hắn như lạch trời khiến nàng hoàn toàn không cách nào vượt qua. Lòng tranh hùng của Mai Tố Dao dần nhạt nhẽo, nàng mất đi mục tiêu. Vì mặc cho Mai Tố Dao mạnh cách mấy cũng không thể vượt qua Lý Thất Dạ được.
Cuối cùng được Lý Thất Dạ mở đường đưa Mai Tố Dao, lên đỉnh Đệ Thập Giới, nàng lại bước lên đại đạo mà mình theo đuổi. Mai Tố Dao lấy bản thân làm mục tiêu, không tranh hùng với ai mà là liên tục vượt qua chính mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn mãi bóng ma, nàng chưa đi triệt để trên con đường này. Chính xác hơn là Mai Tố Dao không đủ bá khí, không đủ tự tin.
Bá khí và tự tin của Mai Tố Dao không phải so sánh với người khác mà so cùng Lý Thất Dạ, nên nàng có chướng ngại giấu mũi nhọn, hắn đang giúp nàng vượt qua nó.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Mai Tố Dao, mắt nàng sáng trong. Mai Tố Dao xinh đẹp, trở nên tràn đầy sức sống hơn, rực rỡ hơn. Mai Tố Dao giống chim công xòe đuôi ra, thật xinh đẹp, đầy tự tin. Tâm thái lúc xưa của Mai Tố Dao đã trở lại, nàng vẫn tự tin như thế. Thong dong như vậy. Mai Tố Dao còn có sự kiên định, rộng rãi mà trước kia không có. Khiến nàng càng xinh đẹp.
Mai Tố Dao hít sâu, nói:
- Đa tạ công tử hộ đạo.
Mai Tố Dao cảm giác đại đạo khác hẳn, trên đại đạo đã có bóng dáng của chính nàng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt tóc Mai Tố Dao:
- Đây là tự nàng cố gắng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nàng luôn tiến lên, nếu không tự mình vượt qua chướng ngại thì không ai giúp được nàng. Ta chỉ có thể giúp nàng thắp sáng ngọn đèn trước mặt, khiến nàng nhìn thấy bản thân, thấy phương hướng. Điều ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu.
Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười, nở nụ cười đẹp nhất. Mai Tố Dao đứng bên Lý Thất Dạ, nàng thật vui vẻ, rất thoải mái. Lý Thất Dạ vĩnh viễn biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn giống như ngọn đèn sáng chỉ dẫn nàng tiến lên. Miễn có Lý Thất Dạ thì tại hạ có dài mấy cũng không cô đơn.
Ở trước mặt Lý Thất Dạ thì Mai Tố Dao có thể bày ra mặt xinh đẹp nhất, mềm mại nhất của mình, chỉ hắn được thấy.
Xem Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười, không biết bao nhiêu người ngây ngốc nhìn, hóa đá. Chưa từng thấy đẹp như vậy, trước đó không ai thấy Mai Tố Dao cười vui vẻ như thế.
Lúc này Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười không vì thiên tài nào, không vì cường giả tuyệt thế nào mà là một tiểu tử rất bình thường.
Tư Tông Thần Tử ghen ghét dữ dội, gã hừ mũi đứng ra, biểu hiện phong độ phiên phiên.
Tư Tông Thần Tử chắp tay hướng Mai Tố Dao, mỉm cười hỏi:
- Mai Tiên Tử, không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào? Có thể giới thiệu không?
Tư Tông Thần Tử tự cho rằng mình rất có phong độ, ngày thường gã không thèm nhìn kẻ bình thường thế này.
Mai Tố Dao ôm cánh tay Lý Thất Dạ, vẻ mặt vô cùng thân thiết. Mai Tố Dao cười tủm tỉm nhìn Lý Thất Dạ, ý đồ quá rõ ràng.
Lý Thất Dạ nhìn Tư Tông Thần Tử, mỉm cười:
- Một người qua đường, không cần hỏi nhiều, nên biết tự nhiên sẽ biết.
Lý Thất Dạ nói xong nắm tay Mai Tố Dao rời đi.
Lúc xuống núi Lý Thất Dạ huơ tay trước mặt Đào Đình, cười nói:
- Đi thôi, còn ngây người làm gì?
Đào Đình tỉnh táo lại, vẻ mặt lúng túng. Mới rồi Đào Đình ngây người, chờ khi lấy lại tinh thần liền đuổi theo Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao.
Đào Đình không ngờ có lúc được đi gần Mai Tố Dao như vậy:
- Cái... Cái đó... Mai Tiên Tử, ta tên Đào Đình, học sinh của Bách Đường.