Đối diện Tiên Vương chi binh oanh giết, hắn không thèm nhướng mí mắt lên, cười cười vươn tay chộp Tiên Vương chi binh:
- Tài mọn!
Thấy Lý Thất Dạ tay không chộp Tiên Vương chi binh, các học sinh ngây người:
- Điên rồi!
Ai dám tay không đỡ Tiên Vương chi binh? Đây là cách làm của đồ khùng, rất điên cuồng, cái này là tự tìm đường chết.
Bùm!
Khi mọi người cho rằng Tiên Vương chi binh nghiền áp sẽ băm nát tay Lý Thất Dạ thì bàn tay hắn vững vàng đỡ Tiên Vương chi binh. Bàn tay to đè xuống, Tiên Vương chi binh không thể nhúc nhích, pháp tắc Tiên Vương rít gào nhưng không đối kháng lại được.
Thấy tay Lý Thất Dạ chộp Tiên Vương chi binh, tất cả học sinh trợn mắt há hốc mồm.
Có học sinh hét to một tiếng:
- Không thể nào!
Tay không đỡ Tiên Vương chi binh, thực lực nghịch thiên biết bao.
Tất cả học sinh bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Bùm!
Lý Thất Dạ vỗ chưởng vào người Diệp Diệu Tuyết, xuyên qua ngực nàng, máu phun tung tóe.
Diệp Diệu Tuyết chưa kịp phản kích thì lại một tiếng bốp, Lý Thất Dạ co chân đá. Tiếng xương gãy răng rắc, chân đạp trúng làm cả người Diệp Diệu Tuyết không biết bị gãy bao nhiêu khúc xương.
Cuối cùng Diệp Diệu Tuyết té cái bịch xuống đất, máu tươi đầm đìa, máu chảy ra. Diệp Diệu Tuyết vẫn sống nhưng vết thương quá năng khiến nàng khó thể nhúc nhích.
Mùi máu quanh quẩn chóp mũi mọi người, kích thích dây thần kinh.
Tất cả biến đổi quá nhanh, từ khi Lý Thất Dạ ra tay đến kết thúc chỉ trong chớp mắt. Học sinh đạo hạnh cạn không nhìn ra Lý Thất Dạ đã làm như thế nào.
Diệp Diệu Tuyết cầm Tiên Vương chi binh, thực lực của nàng cho dù không phải học sinh đỉnh cao nhất Thiên Thần học viện nhưng cũng thuộc hàng đầu. Dù không bằng Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử, và Túng Thiên thiếu chủ sư huynh của nàng nhưng Diệp Diệu Tuyết mạnh hơn nhiều học sinh, thậm chí học sinh Thánh Viện gấp mấy lần.
Vậy mà chớp mắt bị Lý Thất Dạ một đấm một cước đánh bị thương nặng, nằm yên dưới đất không thể nhúc nhích.
Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, một lúc lâu các học sinh tỉnh táo lại. Nhìn Diệp Diệu Tuyết toàn thân đẫm máu, các học sinh rùng mình.
Đào Đình cũng vậy, Lý Thất Dạ cho nàng ấn tượng luôn là dịu dàng, bình tĩnh, nhưng hiện tại vừa ra tay thì hung mãnh cuồng bạo, chấn nhiếp trứ trái tim của nàng.
Các học sinh có mặt đều trải qua đẫm máu, nếm mùi máu tươi rồi, nhưng lần đầu tiên bọn họ thấy cách làm tàn bạo của Lý Thất Dạ. Một đấm một cước đánh một thiên tài tàn phấn, chuyện này chấn nhiếp hồn người.
Lý Thất Dạ nhìn Tiên Vương chi binh trong tay, ném trả cho Diệp Diệu Tuyết như đang vứt rác.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Binh khí có mạnh mấy cũng chỉ là binh khí.
Lý Thất Dạ liếc qua Diệp Xảo Hương, nàng sợ hãi mặt trắng bệch suýt chân mềm như bún té dưới đất.
- Mang nàng ta trở lại tĩnh dưỡng đàng hoàng.
Lý Thất Dạ dặn dò:
- Nghĩ tình các ngươi còn là học sinh nên hôm nay không lấy mạng nhỏ của các ngươi.
Diệp Xảo Hương sợ bay mất hồn vía, không dám hó hé tiếng nào, nghe Lý Thất Dạ ra lệnh thì như được đại xá vội cùng học sinh khác nâng Diệp Diệu Tuyết dậy lật đật chạy trốn.
Diệp Diệu Tuyết bị Lý Thất Dạ đánh bị thương nặng nhưng hắn đã nương tay, không để lại vết thương vĩnh cửu, nàng nằm dưỡng trên giường một thời gian là bình yên. Huống chi Diệp Diệu Tuyết xuất thân Túng Thiên giáo có thuốc chữa thương quý giá, nàng muốn khỏe lại không khó gì.
Khi Diệp Diệu Tuyết được nâng đi, Lý Thất Dạ nhìn các học sinh, bọn họ bị hắn nhìn thầm run, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cũng chột dạ.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng tư nghĩ mình mạnh hơn Diệp Diệu Tuyết rất nhiều, nhưng thấy Lý Thất Dạ ra tay khiến gã hụt hơi. Huống chi Lục Kiếm Thiểu Hoàng mới đắc tội Lý Thất Dạ, lúc này hắn làm khó dễ thì gã khó tránh khỏi một kiếp.
- Con người ta không ngại mọi người khiêu khích ta, mọi người cũng đừng e ngại ta là lão sư. Có cái gì gai mắt ta, hoặc muốn khiêu chiến thì cá nhân ta rất hoan nghênh.
Lý Thất Dạ nhìn tất cả học sinh, cười dịu dàng:
- Mọi người muốn khiêu chiến, ta chẳng những hoan nghênh còn có thưởng. Ai chống đỡ tám chiêu, mười chiêu trong tay ta thì sẽ ban cho ngươi một cơ duyên. Nếu chịu được được ba, năm mươi chiêu thì ta ban cho ngươi một tạo hóa lớn tuyệt thế. Nếu qua được ba trăm, năm trăm chiêu ta sẽ đưa ngươi lên làm Tiên Vương.
Lý Thất Dạ cười rất dịu dàng, vô cùng hiền hòa nói:
- Đương nhiên trả giá mới có thu hoạch, bị ta đánh tàn phế, có lẽ nằm trên giường gì đó thì khó bảo đảm. Trước khi khiêu chiến ta phải chuẩn bị tinh thần, không có đau đớn làm sao đổi được thu hoạch phong phú, mọi người thấy có đúng không?
Đám học sinh ngây người không nói nên lời, bọn họ lần đầu tiên gặp lão sư như vậy. Đây là khích lệ hay khiêu chiến với tất cả học sinh?
Trong Thiên Thần thư viện có lẽ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, làm gì có lão sư khiêu chiến học sinh?
Trong khi mọi người kinh ngạc chỉ có Mai Tố Dao là bình tĩnh, chuyện này nằm trong dự đoán của nàng. Học sinh Thiên Thần học viện không biết mình đối diện tồn tại như thế nào.
Khi cả đám học sinh chưa tỉnh táo lại, Lý Thất Dạ vỗ tay nói:
- Được rồi, mọi người không còn việc gì nữa, quá khứ hãy để nó tán biến, đừng để bụng, giờ ai làm việc nấy đi.
Nghe Lý Thất Dạ ra lệnh, các học sinh như được đại xá đều chạy tứ tán. Lục Kiếm Thiểu Hoàng âm thầm rời đi, gã không dám nói câu hăm dọa gì trước mặt Lý Thất Dạ, gã tạm thời không có thực lực khiêu khích hắn, ít nhất là hiện tại.
Dù trong lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng có nhiều bất mãn với Lý Thất Dạ, thậm chí là thù hận nhưng gã chỉ có thể nhịn, tạm thời không thể khiêu chiến hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, mang Đào Đình, Mai Tố Dao rời khỏi đây.
Sau khi Lý Thất Dạ đánh Diệp Diệu Tuyết bị thương gây sóng gió lớn, rất nhiều học sinh đều biết, cho nên Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, Lưu Kim Thắng chạy tới tìm.
Dạ Hân Tuyết từ xa thấy Lý Thất Dạ liền hét to một tiếng:
- Lão sư!
Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, Lưu Kim Thắng chạy đến gần.
Nhiều học sinh thấy Lý Thất Dạ ánh mắt liền thayđổi, vì chuyện hắn đánh Diệp Diệu Tuyết bị thương gây ồn ào, có học sinh đặt biệt danh cho hắn là ‘lão sư bạo lực’.
Nghe đồn Lý Thất Dạ hở chút là đánh học sinh thành tàn phế, các học sinh thấy hắn liền run. Hình tượng Lý Thất Dạ ở trong lòng các học sinh là khủng long hung mãnh bá đạo.
Đám người Dạ Hân Tuyết xông tới. Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí ngây người khi thấy Mai Tố Dao. Hai người là học sinh Thiên Thần học viện, đều nghe tiếng Mai Tố Dao, bọn họ không ngờ nàng sẽ đi chung với Lý Thất Dạ.
Chào Lý Thất Dạ xong Dạ Hân Tuyết nhiệt tình chào Mai Tố Dao, mắt đẹp chất chứa ngưỡng mộ:
- Mai Tiên Tử!
Kim Hoàn Thiết Tí nói đỡ cho Dạ Hân Tuyết:
- Mai Tiên Tử, nha đầu này người ủng hộ nhiệt tình của Mai Tiên Tử. Từ ngày đầu tiên nàng vào học viện là đã vô cùng ngưỡng mộ Mai Tiên Tử.
Kim Hoàn Thiết Tí nói làm Dạ Hân Tuyết ngại ngùng, nàng lườm gã, rất xấu hổ:
- Vương đại ca.