- Ngươi tìm kiếm thế giới đó, không chỉ vì muốn hiểu biết nó.
Tiểu nha đầu nói:
- Ngươi khẳng định muốn tới đó! Vạn thế tới nay, không phải chỉ có một mình ngươi muốn tới nơi đó! Thế nhưng bọn họ không làm được, dù cho mạnh mẽ cách mấy thì cũng không thành công!
- Không sai, ta thật sự muốn tới đó.
Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng một lời đồn không đáng để ta tìm hiểu, không đáng để ta đào móc.
- Vậy ngươi tới đó để làm gì? Bảo vật? Chạy trốn? Hay có ý đồ khác!
Tiểu nha đầu nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói:
- Thế nhưng, ngươi không giống như một kẻ muốn chạy trốn. Nếu như ngươi muốn sống sót thì tuyệt đối sẽ không chờ tới ngày hôm nay. Ngươi tới đó không phải để chạy trốn, vậy thì chắc chắn có ý đồ khác!
- Vậy phụ thân của ngươi muốn gì?
Lý Thất Dạ nhìn tiểu nha đầu, cười nói:
- Phụ thân của ngươi cũng không phải muốn chạy trốn. Thế nhưng không chạy trốn thì đi tới thế giới đó để làm gì. Phải biết, đi tới thế giới đó là một chuyện rất khó khăn. Mạnh mẽ như phụ thân của ngươi cũng phải trả giá đắt. Vạn cổ tới nay, số người có thể đi tới thế giới đó, quá ít! Giống như kỷ nguyên của chúng ta, ngay cả hắc ám bá chủ cũng không làm được!
Nơi đó là một thế giới không tồn tại. Mỗi kỷ nguyên, số người biết tới thế giới này rải rác không nhiều, còn người có thể đi tới thế giới đó thì càng ít ỏi hơn!
Tiểu nha đầu trầm mặc một lát, cuối cùng nói khẽ:
- Tuy ta không biết suy tính của phụ thân, thế nhưng hắn đã trở lại. Vì vậy nguyên nhân rất có thể là ngàn tỉ sinh linh, nếu không thì hắn không cần thiết phải quay lại.
- Có lý.
Lý Thất Dạ gật đầu:
- Nếu là người có tư tâm thì chắc chắn sẽ không trở lại, trở lại chỉ có đường chết!
- Nếu như lý do của ngươi là vì cứu vớt kỷ nguyên thì ngươi phải thất vọng rồi. Nơi đó không giống như ngươi tưởng tượng, sợ rằng ở đó không có thứ mà ngươi muốn tìm.
Tiểu nha đầu nói:
- Nếu như có thì phụ thân của ta sẽ không quay về tay không, thế giới của ta sẽ không biến mất!
- Đó là phụ thân ngươi, không phải ta. Phụ thân ngươi là phụ thân ngươi, ta là ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói:
- Nói trở lại, ai nói ta vì cứu vớt thế giới của ta? Ai nói ta vì nghìn tỉ sinh linh?
- Vậy ngươi muốn gì?
Tiểu nha đầu nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ muốn chạy trốn. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ không chọn cách làm này bởi vì hắn còn nhiều cách để chọn lắm.
- Vì chính ta.
Lý Thất Dạ nhìn xa xôi, nói chậm:
- Ta chỉ là một con người trần tục, một con người bình thường mà thôi! Không có hoài bão lớn, chỉ vì chính bản thân ta! Ta muốn chiến đấu vì ta! Bởi vì ta chính là ta! Không phải ác ma, cũng không phải đấng cứu thế. Ta luôn chiến đấu vì bản thân ta! Vì tìm kiếm đáp án trong lòng của ta!
- Đáp án ngươi muốn là gì?
Tiểu nha đầu nhìn Lý Thất Dạ, hỏi chậm.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không trả lời vấn đề của nàng mà nhìn ra xa xôi.
- Nếu như ngươi muốn trường sinh thì... hừ... ta khuyên ngươi nên từ bỏ suy nghĩ này đi.
Tiểu nha đầu không nhìn thấu Lý Thất Dạ, chỉ có thể suy đoán.
- Trường sinh?
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói:
- Tuy ta không phải là người can đảm nhất thế gian. Thế nhưng, chết không có gì đáng sợ, thế gian còn nhiều chuyện đáng sợ hơn cái chết.
Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng. Cuối cùng, hắn mới nói:
- Một ngày nào đó ta sẽ chọc thủng bầu trời này, ta sẽ chiến đấu tới cùng, không cần đắn đo, không cần quan tâm nữa!
- Chỉ sợ phần cuối thế giới còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng.
Tiểu nha đầu nói một cách lạnh lùng. Bởi vì phụ thân của nàng là người đứng đầu kỷ nguyên nên nàng biết được rất nhiều chuyện.
- Ta từng nếm trải rất nhiều chuyện đáng sợ trên thế gian rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Đáng sợ thêm mấy cũng không đặc biệt lắm.
- Vậy ngươi cảm thấy cái gì mới thật sự đáng sợ? Trận chiến cuối cùng? hay Cổ Minh?
Tiểu nha đầu hỏi.
- Ngươi hỏi thú vị thật.
Lý Thất Dạ không khỏi cười, nói:
- Ở kỷ nguyên của ngươi chưa chắc đã có Cổ Minh, thế nhưng ngươi lại biết Cổ Minh, đúng là thú vị. Hơn nữa ngươi còn hỏi chắc nịch như vậy nữa, đúng là quá thú vị.
- Đừng quên, ta biết lai lịch của Cổ Minh.
Tiểu nha đầu lạnh giọng.
- Nhưng ngươi chưa chắc đã gặp Cổ Minh, ít nhất ngươi chưa chắc gặp Cổ Minh ở thời đại của ngươi. Sau này ngươi bị phong ấn trong lụa vàng thì càng khỏi nói.
Lý Thất Dạ nói.
- Ngươi nói đúng. Tuy nhiên, dù chưa từng gặp nhưng ta biết lai lịch của Cổ Minh.
Tiểu nha đầu nói:
- Những chuyện đó, không phải Cổ Minh nói cho ta biết.
- Phu thân của ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhìn tiểu nha đầu, nói:
- Hay là ai đó nương nhờ vào trong hắc ám nói với ngươi. Luôn có một vài người biết một vài chuyện.
Tiểu nha đầu trầm mặc không nói, nàng không muốn nói về chuyện này.
- Xem ra, trong chuyện này có khúc chiết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Xem ra không chỉ có người phản bội ngươi, phản bội phụ thân ngươi mà còn thuyết phục ngươi, khuyên ngươi nương nhờ vào hắc ám chung với hắn. Hắn còn nói cho ngươi biết một vài chuyện kinh khủng. Hoặc nói với ngươi là, phụ thân của ngươi ẩn giấu một vài chuyện, có tin tức động trời nhưng không nói cho ngươi biết. Hắn muốn dao động lòng ngươi, thế nhưng ngươi không lay động.
Dù tiểu nha đầu không muốn nói thế nhưng Lý Thất Dạ cũng đoán được tám chín phần mười.
- Nếu như ngươi cho rằng Cổ Minh rất đáng sợ thì ngươi sai rồi. Cổ Minh chỉ là mở đầu của câu chuyện kinh khủng đó mà thôi.
Tiểu nha đầu lạnh giọng:
- Cổ Minh cũng được, hắc ám cũng được, ngay cả thương thiên cũng không đáng sợ nhất. Đằng sau câu chuyện còn có thứ đáng sợ hơn thế!
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ta lần theo khởi nguyên, mặc dù mất một ít thời gian thế nhưng cuối cùng ta cũng hiểu. Cũng chính vì vậy nên ta mới muốn đi tới thế giới kia một chuyến, ta cần một tham chiếu.
- Vậy thì sao?
Tiểu nha đầu nói:
- Cho dù người có thể chiến đấu tới phút cuối, cho dù ngươi đánh thắng thì chưa chắc ngươi đã có được thứ mà ngươi muốn. Khi ngươi cho rằng ngươi khống chế tất cả mọi thứ thì kinh hoàng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Cổ Minh chỉ là một góc nhỏ xíu trong sương mù mà thôi, không đáng nhắc tới.
- Ngươi chỉ nghe nói mà thôi
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trên thực tế, ngươi cũng không biết kinh hoàng thật sự là gì. Ngươi chỉ suy đoán mà thôi, chỉ là một đường viền, một ý nghĩ mà thôi.
- Vậy thì sao?
Tiểu nha đầu nói:
- Phụ thân ta còn thấy xa hơn, thế nhưng hắn không muốn nói với người trong thế gian thôi.
Lý Thất Dạ đoán đúng, tiểu nha đầu không biết kinh hoàng thật sự là gì. Thế nhưng nàng cũng đoán được một chút, bởi vì sau khi nàng bị người ta thuyết phục thì có đi chất vấn phụ thân.
- Vì vậy, ngươi vẫn chưa biết kinh hoàng thật sự là gì.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói chậm:
- Ta có thể nói với ngươi, kinh hoàng thật sự không phải Cổ Minh, cũng không phải lão tặc thiên, cũng không phải kinh hoàng mà ngươi tưởng tượng. Kinh hoàng thật sự là lòng người! Không có gì đáng sợ bằng lòng người. Nếu như lòng người không đáng sợ thì thiên hạ không có kinh hoàng! Đây chính là nguyên nhân tạo thành tất cả, là khởi nguồn của mọi chuyện.
Lý Thất Dạ nói vậy làm tiểu nha đầu rung động. Có lẽ thế gian đúng là có cái gọi là kinh hoàng thật sự, thế nhưng so với lòng người thì kinh hoàng thật sự chẳng là gì cả! Quá khứ của nàng chính là ví dụ tốt nhất!
- Kinh hoàng có đáng sợ cách mấy thì cũng bắt nguồn từ lòng người.
Lý Thất Dạ nói:
- Bất kể trận chiến đó có kết quả hay không thì ta cũng chiến tới cùng, dũng cảm tiến tới. Bất kể đánh tới đâu, ta cũng tiếp tục đánh. Cho dù thế gian không có phần cuối thì ta cũng ráng đánh cho ra phần cuối!
Nói tới đây, hai mắt của hắn trở nên lạnh lùng
- Thế nhưng... ngươi cho rằng ngươi thắng nổi không?
Trầm mặc hồi lâu, tiểu nha đầu mới nói.
- Kinh hoàng bắt nguồn từ lòng người, can đảm cũng bắt nguồn từ lòng người. Chỉ cần tim ta vẫn còn, ta nhất định sẽ cười tới cuối cùng.
Lý Thất Dạ nói cho tiểu nha đầu đáp án tốt nhất.
- Có lẽ ngươi nói đúng.
Tiểu nha đầu than nhẹ:
- Thế nhưng, phụ thân ta từng nói, coi như thương thiên không phán xét thì cũng có người khác phán xét. Thương thiên phán xét không đáng sợ, còn có thứ đáng sợ hơn thế nữa.
- Vì vậy, lòng của phụ thân ngươi dao động.
Lý Thất Dạ bình tĩnh, nói.
- Phụ thân ta không phải hạng người đó!
Tiểu nha đầu quát lớn, nét mặt hơi kích động.
- Nha đầu, ngươi hiểu sai ý của ta rồi.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta không nói phụ thân của ngươi hoài nghi tín ngưỡng của hắn mà là hoài nghi chính bản thân hắn. Hắn cho rằng dù hắn có thể chiến tới cuối cùng thì cũng không thể giữ được thế giới của mình. Giống như ngươi vừa nói, phán xét chưa phán xét chưa phải đáng sợ nhất mà còn có chuyện đáng sợ hơn thế nữa. Vì vậy phụ thân của ngươi mới không nói bí mật thật sự với ngươi.
Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, tiểu nha đầu trầm mặc. Cuối cùng nàng thở dài một tiếng, nói khẽ:
- Ngươi nói không sai, vì vậy phụ thân của ta mới muốn ta trốn, muốn đưa tiễn ta!
- Cũng chưa chắc có tác dụng.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói.
- Nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng.
Tiểu nha đầu nói khẽ:
- Hắn biết, có một số chuyện còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
- Vì vậy, hắn từ bỏ.
Lý Thất Dạ nói:
- Bởi vì hắn biết cho dù đánh tiếp thì cũng chưa chắc có thể thay đổi được gì cả. Chính là chuyện càng kinh khủng hơn mà ngươi nói, hoặc phụ thân của ngươi nói! Đây cũng là lý do người thân mật nhất của ngươi đầu quân hắc ám!