Nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ dập đầu Lý Thất Dạ, tất cả đại giáo chưởng môn hay lão tổ đều há hốc miệng. Bọn họ không sao tưởng tượng được cảnh Thượng Thần mười một đồ đằng sợ hãi như thế. Thế gian này, còn chuyện khiến Thượng Thần mười một đồ đằng sợ hãi như vậy sao?
- Ta tưởng ngươi muốn dạy ta chứ.
Lý Thất Dạ cười hời hợt, nói.
- Tiểu nhân có mắt không tròng, xin đại nhân giáng tội, tiểu nhân chấp nhận bị đại nhân trừng phạt.
Ngưu Thủ Thượng Thần không dám biện hộ cho bản thân mà chỉ cầu xin Lý Thất Dạ buông tha tông môn thế tộc của mình. Phải biết, một khi Âm Nha nổi giận thì không cần hắn ra tay, chỉ cần hắn mở miệng thôi là có rất nhiều Đại Đế Tiên Vương thay hắn tiêu diệt Ngưu Thủ Sơn.
- Xin đại nhân giáng tội!
Ngưu Thủ Thượng Thần sợ mất vía, dập đầu nói.
Nhìn Thượng Thần mười một đồ đằng quỳ dập đầu sợ hãi, rất nhiều người cảm thấy thật không thể tin nổi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy nam tử thoạt nhìn bình tường này nên không hiểu người này đáng sợ ở chỗ nào.
Nhìn thấy Ngưu Thủ Thượng Thần nhận sai, Đại Đế Tiên Vương cảm thấy nặng trĩu. Nếu là ngày trước thì Đại Đế Tiên Vương cấp cao cùng Thượng Thần mười một đồ đằng còn dám căm hờn mấy câu.
Thế nhưng trải qua trận chiến ở Thiên Thần thư viện, e rằng không ai còn dám nói lẫy với Âm Nha nữa. Âm Nha tàn sát hơn mười Đại Đế Tiên Vương, có cả những nhân vật như Túng Thiên Tiên Vương, Long Thương Ma Đế; hắc ám bá chủ bỏ chạy, cuối cùng ngay cả Thế Đế cũng chịu thua! Thế gian này, còn ai dám đối đầu với Âm Nha nữa.
Một khi Âm Nha tức giận thì không chỉ giết Đại Đế Tiên Vương thôi đâu mà không chừng sẽ giết toàn tộc bọn họ! Chuyện như thế, Âm Nha đã từng làm!
Vì vậy, thiên hạ ngày nay không có mấy ai dám đụng tới Âm Nha. Cho dù Đại Đế Tiên Vương không sợ chết thì cũng phải nghĩ cho tộc nhân, nghĩ cho con cháu!
- Thôi.
Nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ dập đầu, Lý Thất Dạ xua tay, nói:
- Niệm tình ngươi nhận sai, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Cút cho ta, tới từ đâu thì cút về đó.
- Cám ơn đại nhân tha chết! Cám ơn đại nhân tha chết!
Ngưu Thủ Thượng Thần thoát chết, mừng rỡ không thôi. Hắn không tính sống sót rời khỏi mà chỉ cầu xin Lý Thất Dạ bỏ qua cho tông môn thế tộc của hắn. Bây giờ Lý Thất Dạ bỏ qua cho hắn, có thể nói đã rất khai ân.
Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ vái rồi chạy lẹ, không dám nán lại lâu.
Ngưu Thủ Thượng Dẫn dẫn bốn tên Thượng Thần rời khỏi. Đại Đế Tiên Vương trầm mặc, bọn họ biết, giết một Thượng Thần mười một đồ đằng không còn khiến Âm Nha cảm thấy thành tựu nữa. Vì vậy Ngưu Thủ Thượng Thần cúi mình, quỳ sấp xuống đất, Âm Nha chả buồn giết hắn, tha thứ chuyện Ngưu Thủ Thượng Thần bất kính.
Những Đại Đế Tiên Vương cấp cao này biết, bây giờ chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh cùng hắc ám bá chủ mới làm Âm Nha cảm thấy hứng thú, những cường giả khác không có tư cách làm kẻ địch của hắn, chỉ cần không trêu chọc hắn, hắn sẽ không điếm xỉa tới ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ tới, Trích Nguyệt tiên tử hừ lạnh, không nói không rằng.
- Được rồi, ngươi có thể tiếp tục.
Ngưu Thủ Thượng Thần rời khỏi, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói với Trích Nguyệt tiên tử:
- Ta chính là người hộ đạo của ngươi!
Lý Thất Dạ không chỉ nói cho Trích Nguyệt tiên tử nghe mà còn nói cho người ở mười ba châu nghe. Lý Thất Dạ nói quá rõ, hắn muốn nói với tất cả Đại Đế Tiên Vương mười ba châu rằng: Trích Nguyệt tiên tử có Âm Nha bảo kê, là người của Âm Nha!
Vì vậy, Trích Nguyệt tiên tử tiếp tục gánh chịu thiên mệnh, ai muốn đánh lén Trích Nguyệt tiên tử thì hãy lượng sức mình trước đã, nếu không... tự tìm đường chết!
Vì vậy, sau khi Lý Thất Dạ nói vậy, chư thiên lặng lẽ, những Đại Đế Tiên Vương có tư cách nghe được câu nói này đều im lặng, mọi người hiểu, sau này không thể trêu chọc cô gái này được!
- Thứ khoe khoang!
Trích Nguyệt tiên tử không cảm kích mà chỉ hừ lạnh, vẫn bình tĩnh như nước giếng.
- Ta chỉ chờ ngươi có thực lực khiêu chiến ta mà thôi.
Lý Thất Dạ vô cùng bao dung Trích Nguyệt tiên tử.
- Ta sẽ!
Trích Nguyệt tiên tử nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ đắc ý!
- Bệnh cũ, không chữa được, đắc ý quen rồi!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu ngươi thấy ta không hợp mắt thì tới đây chém ta.
- Sẽ có ngày đó! Nhất định chém ngươi!
Bị Lý Thất Dạ khiêu khích, ngay cả Trích Nguyệt tiên tử bình tĩnh như nước giếng cũng tức giận nghiến răng, căm hờn nói.
Thế gian này cũng chỉ có Trích Nguyệt tiên tử mới dám nói như vậy với Âm Nha. Nếu người khác dám khoác lác đòi chém Âm Nha thì nhất định tự tìm đường chết, nhất định sẽ bị Âm Nha chém rụng!
"Đùng" Hỗn độn trên bầu trời đã gắn kết xong, thiên địa rung chuyển, hỗn độn khí gắn kết tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Tiếng nổ "đùng đùng" vang bên tai không dứt, thiên mệnh xoay chuyển theo hỗn độn khí, giống như muốn hóa thành một vòng xoáy thiên mệnh khổng lồ.
- Hừ, kệ xác ngươi!
Trích Nguyệt tiên tử hừ lạnh, không điếm xỉa Lý Thất Dạ nữa. Xoay người, nhìn thiên mệnh xoay tròn. Hai mắt nàng dập dờn ánh sáng, cực kì ác liệt, giống như một thanh thần kiếm lạch trời.
Trích Nguyệt tiên tử đã chuẩn bị xong, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Lý Thất Dạ đứng sang một bên ung dung, không tỏ vẻ, vô cùng bình tĩnh, giống như không quan tâm việc Trích Nguyệt tiên tử gánh chịu thiên mệnh. Hắn đứng bàng quan như một người không liên quan.
Trên thực tế chỉ cần Lý Thất Dạ đứng ở đó là được. Thậm chí Lý Thất Dạ không cần đứng ở đó, hắn chỉ cần nói một câu thôi thì cũng không có ai dám động vào Trích Nguyệt tiên tử, chứ đừng nói chi đánh lén Trích Nguyệt tiên tử, cản nàng gánh chịu thiên mệnh.
Lý Thất Dạ đứng ở đó có nghĩa hắn đích thân áp trận cho Trích Nguyệt tiên tử!
Chỉ như vậy thôi cũng đã nói lên tất cả nên ai mà dám rục rịch, ai mà dám làm liều?
Tiếng nổ "Đùng đùng" vang bên tai không dứt. Chỉ thấy từng sợi thiên mệnh vụt lên như chân long, dường như muốn nhảy vọt lên trời, muốn trốn thật xa.
- Chính là lúc này.
Nhìn thiên mệnh nhảy khỏi hỗn độn khí, Lý Thất Dạ trầm giọng quát.
Mặc dù Trích Nguyệt tiên tử giận Lý Thất Dạ. Thế nhưng nàng cũng tin tưởng Lý Thất Dạ. Quát lên một tiếng, từng luồng pháp tắc phóng lên trời, khóa chặt những thiên mệnh muốn vụt lên trời tẩu thoát.
"Ầm" trong nháy mắt, thiên địa nhoáng lên, vòm trời như bị giựt, một luồng sức mạnh không thể nói thành lời tràn khắp mọi nơi.
"Ầm" chớp mắt, sức mạnh mạnh mẽ vô cùng đánh tan hỗn độn khí mênh mông như biển, từng sợi thiên mệnh lộ ra.
- Mười hai thiên mệnh!
Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử khóa mười hai thiên mệnh, rất nhiều người há hốc miệng. Quá tham lam rồi... khóa mười hai thiên mệnh một lượt, muốn gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần... chuyện này căn bản không thể xảy ra.
Thấy Trích Nguyệt tiên tử khóa mười hai thiên mệnh, Lý Thất Dạ cũng cười khổ, thế nhưng không lên tiếng mà chỉ quan sát.
- Xuống!
Trích Nguyệt tiên tử quát, tiếng hét dài vang bên tai không dứt, giống như tiếng phượng hót, sức bén của âm thanh có thể rạch nát thiên địa.
"Đùng đùng đùng" thiên địa rung chuyển. Mười hai thiên mệnh đâu dễ gánh chịu như thế. Trong chớp mắt, mười hai thiên mệnh tỏa ra hào quang lóng lánh, uốn lượn giống chân long. Chúng nó đang giãy dụa, muốn thoát khỏi đại đạo pháp tắc, muốn nhảy lên trời đào tẩu.
"Coong coong coong" đại đạo pháp tắc của Trích Nguyệt tiên tử tỏa ra thứ ánh sáng cực kì khủng bố. Trong chớp mắt, đại đạo pháp tắc của Trích Nguyệt tiên tử tỏa ra ánh sáng tang thương, dường như không thuộc thời đại này, hơn nữa đại đạo pháp tắc tràn ngập hỗn độn khí.
Không chỉ nồng nặc hỗn độn khí mà còn rất nguyên thủy, dường như nó tới từ thời đại rất xa xưa, lớp bụi phủ đầy trên pháp tắc từ từ bay khắp.
Chỉ nghe "choeng". Đại đạo pháp tắc thô to hơn, khóa chặt thiên mệnh, bất kể mười hai thiên mệnh giãy dụa như thế nào cũng không ăn thua, cũng không thoát khỏi pháp tắc.
"Đùng" một tiếng. Trích Nguyệt tiên tử quát lên, giựt mạnh. Trong tiếng nổ "đùng đoàng", đại đạo pháp tắc siết chặt, thiên mệnh bị kéo xuống.
Tiếng đổ nát "Răng rắc, răng rắc, răng rắc" vang lên. Xung quanh Trích Nguyệt tiên tử, bất kể đại địa hay không gian đều đổ nát từng chút, siết chặt lấy cơ thể Trích Nguyệt tiên tử.
Thế nhưng dù như vậy thì Trích Nguyệt tiên tử vẫn kéo mười hai thiên mệnh, đại đạo diễn biến điên cuồng, dùng sức mạnh mạnh mẽ nhất để kéo mười hai thiên mệnh.
- Muốn gánh chịu thiên mệnh một lần thôi sao?
Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử kéo mười hai thiên mệnh, có người thì thào.
- Không thể nào thành công được.
Có Tiên Vương thì thào.