Thình lình bị Lý Thất Dạ chỉ tên, không chỉ đám người Chư Kỳ ngạc nhiên mà ngay cả Chu Tư Tĩnh cũng hớt hải. Chuyện vui tới quá bất ngờ, nàng không biết nên làm gì mới phải.
- Ta... ta... ta...
Chu Tư Tĩnh nói lắp hơn nửa ngày trời cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
- Tư Tĩnh, ngươi mau đi thu thập theo lão tổ tông lên đường đi.
Thấy Chu Tư Tĩnh nói năng lắp vắp, môn chủ Đại Kiếm môn Chư Kỳ tỉnh táo lại, căn dặn Chu Tư Tĩnh.
Khi sắp sửa khởi hành, Chư Kỳ dặn mãi Chư Tư Tĩnh như thế này:
- Nhất định phải hầu hạ lão tổ tông chu đáo, đây là trọng trách mà tông môn giao phó cho ngươi.
Dứt lời, Chư Kỳ còn nhét vài món bảo bối đáng giá vào tay Chu Tư Tĩnh, nói khẽ:
- Nếu ở hoàng đình thiếu tiền xài thì cứ lấy mà dùng, cũng chăm chút ngoại hình một chút.
Chư Kỳ gửi gắm một ít hy vọng lên người Chu Tư Tĩnh. Lỡ như Lý Thất Dạ thật sự là lão tổ tông của Cuồng Đình thì ngày sau hắn nhất định nắm giữ đại quyền. Chu Tư Tĩnh được Lý Thất Dạ chỉ tên giữ lại bên cạnh, nếu như được coi trọng thì ngày sau Đại Kiếm môn càng có hy vọng phục hưng.
Chính vì vậy, Chu Kỳ đổ hết vốn liếng, lén lút đưa cho Chư Tư Tĩnh vài món đồ đáng nhất nhất. Hắn cũng không phải chỉ vì coi trọng Chư Tư Tĩnh nên mới làm như vậy.
Cái chính là, Chu Tư Tĩnh đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ, tốt xấu gì cũng đại biểu cho Đại Kiếm môn. Vì vậy bất kể như thế nào thì Chu Tư Tĩnh cũng phải trang điểm một phen. Nếu như tới hoàng đình mà thiếu tiền thì có thể lấy những bảo vật này ra xài.
Bấy giờ, đám người Lý Thất Dạ đã đứng ở bên ngoài sơn môn Đại Kiếm môn.
- Lão tổ tông, Đại Kiếm môn ở thâm sơn cùng cốc, không có Đạo môn, vì vậy tiểu nhân chuyên mời tới xe ngựa của Kiêu Hành xa hành.
Môn phái nhỏ như Đại Kiếm môn có Đạo môn mới là lạ, mà cho dù Đại Kiếm môn xây dựng Đạo đài thì cũng không dùng nổi Đạo môn.
"Hí" Ngay khi Dương Thăng Bình vừa dứt lời thì có tiếng giao mã hí vang, một chiếc xe ngựa đạp không đi tới, dừng ngay trước mặt đám người Lý Thất Dạ.
- Lão gia tử, ngài là người gọi xe ngựa?
Một ông già ngồi trên xe ngựa, hai mắt lấp lánh tinh quang, vừa nhìn là biết người này là một tay lão luyện.
Xe ngựa được kéo bởi tám con giao mã, cổ điển mà không đánh mất khí thế. Có thể nói, ngày thường Dương Thăng Bình không nỡ gọi xe ngựa như thế này, thế nhưng vì nghênh đón Lý Thất Dạ, hắn đã xài rất nhiều tiền gọi xe ngựa này tới.
- Lão tổ tông, xin mời.
Dương Thăng Bình vội vàng nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không lên xe ngựa ngay mà dõi mắt nhìn ký hiệu trên xe ngựa. Ký hiệu không lớn, thoạt nhìn giống như một cây búa tí hon, thế nhưng cũng giống khuyên tai đinh, trông rất tinh xảo. Bên dưới ký hiệu này có khắc hai chữ "Kiêu Hoành".
Nhìn ký hiệu này, Lý Thất Dạ không khỏi cười mỉm. Ký hiệu này... hắn quá quen thuộc.
Khi Lý Thất Dạ đứng xem ký hiệu này, Dương Thăng Bình cảm thấy thấp thỏm không yên. Hắn sợ rằng Lý Thất Dạ ghét bỏ xe ngựa này chưa đủ xa hoa, đội ngũ nghênh đón chưa đủ lớn mạnh.
Thế nhưng Dương Thăng Bình kiếm đâu ra chỗ khuếch trương thanh thế. Dù sao thân phận của Lý Thất Dạ còn chưa xác định, mà Cuồng Đình lúc này sóng ngầm cuồn cuộn. Hắn đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.
Tới khi Lý Thất Dạ đi vào xe ngựa thì Dương Thăng Bình mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chư vị! Lên đường đây! Trong vòng ba ngày chắc chắn tới hoàng đình.
Vị phu xe này hét lớn, giục xe ngựa phóng như điên.
Trong nháy mắt, xe ngựa chớp lóe, vút tới chân trời. Tốc độ của xe ngựa này vượt xa tốc độ phi hành của Chân ào Dương Thăng Bình. Bằng không, Dương Thăng Bình sẽ không xài nhiều tiền gọi xe ngựa của Kiêu Hành xa hành tới.
Lý Thất Dạ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn giao mã chạy như bay, cười nhạt, nói:
- Kiêu Hoành xa hành, có chút thú vị.
- Có lẽ lão tổ tông chưa biết, Kiêu Hoành xa hành là xa hành tốt nhất Tam Tiên giới. Chỉ cần ngươi đóng đủ tiền thì Kiêu Hoành xa hành có thể đưa ngài tới bất cứ đâu ở Tam Tiên giới. Không chỉ Vạn Thống giới mà ngay cả Tiên Thống giới, Đế Thống giới cũng đều được. Có thể nói, Kiêu Hoành xa hành là cửa hàng duy nhất có năng lực đi xuyên Tam Tiên giới.
- Xem ra thực lực không tầm thường.
Lý Thất Dạ cười cợt. Ở Tam Tiên giới, giữa đạo thống với đạo thống, nếu như hai bên không liên thông thì trừ phi mạnh tới trình độ có thể cưỡng ép vượt qua, còn không thì không cách nào đi lại giữa hai đạo thống. Kiêu Hoành xa hành có thể đi tới bất cứ nơi nào ở Tam Tiên giới, có thể tưởng tượng được sức mạnh của bọn họ lớn dường nào.
- Kiêu Hoành thương hành là truyền thừa nhiều của cải nhất Tam Tiên giới. Nó không phải đạo thống mà chỉ làm lái buôn, xe hành là một phần rất nhỏ trong Kiêu Hoành thương hành.
Dương Thăng Bình nói.
- Niên đại của Kiêu Hoành thương hành rất trẻ đúng không.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Đúng, nếu xét niên đại thành lập thì Kiêu Hoành thương hành trẻ hơn rất nhiều đạo thống ở Tam Tiên giới.
Dương Thăng Bình nói:
- Khoảng trăm nghìn vạn năm trước có một người trẻ tuổi hùng hồn nói rằng muốn có được của cải lớn nhất thế gian. Mới đầu mọi người đều cho rằng hắn chỉ nói giỡn mà thôi...
- Thế nhưng, làm người ta bất ngờ là, không ngờ hắn lại thành công. Mấy năm sau hắn đã thực hiện câu nói hùng hồn đó, thành lập hiệu buôn lớn nhất Tam Tiên giới, nối thẳng tới bất kỳ nơi nào ở Tam Tiên giới, trở thành hiệu buôn có thể thành lập cứ điểm ở bất kỳ đạo thống nào ở Tam Tiên giới.
Nói tới đây, Dương Thăng Bình có phần hưng phấn. Bởi vì có quá nhiều truyền thuyết liên quan tới Kiêu Hoành thương hành, thậm chí có thể soạn thành một câu chuyện kể truyền kỳ.
- Ở Tam Tiên giới có một câu nói như thế này. Chỉ có ngươi không đủ tiền mua chứ không có thương phẩm mà Kiêu Hoành thương hành không có. Ở trong Kiêu Hoành thương hành, chỉ cần trả giá thì bọn họ sẽ thỏa mãn tất cả thương phẩm mà ngài cần.
Khi nói tới Kiêu Hoành thương hành, Dương Thăng Bình vô cùng phấn khởi.
- Thậm chí ngay cả một vài bảo vật ở Tiên Thống giới cũng được bày bán khắp Tam Tiên giới.
Nghe Dương Thăng Bình nói như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói với phu xe:
- Kiêu Hoành thương hành của các ngươi có thể mua được bất cứ thứ gì hả?
- Lão gia, chỉ cần ngài ra giá thì Kiêu Hoành thương hành chúng ta có thể bán cho ngài bất cứ thứ gì.
Xa phu cũng tự hào nói rằng:
- Không có thương phẩm mà Kiêu Hoành thương hành chúng ta không có, chỉ có khách không trả nổi tiền mà thôi.
- Vậy tốt rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Nếu như được thì chuyển lời với hiệu buôn của các ngươi rằng ta muốn mua một Chân Tiên. Tiền, không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi lên tiếng mà thôi... ta đây không thiếu tiền mà chỉ thiếu một Chân Tiên!
- Ách!
Lý Thất Dạ nói vậy làm xa phu nghẹn họng. Mặc dù hắn từng gặp gỡ rất nhiều đại nhân vật thế nhưng trong nhất thời cũng không biết nên trả lời Lý Thất Dạ như thế nào.
Dương Thăng Bình cũng choáng váng tại chỗ. Chân Tiên... thế gian làm gì có Chân Tiên? Truyền thuyết thế gian có Chân Tiên, thế nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, trước giờ thế nhân chưa từng nhìn thấy Chân Tiên!
- Lão gia, ngài nói đùa.
Qua hồi lâu, phu xa mới cười khan trả lời Lý Thất Dạ.
Cho dù Lý Thất Dạ thật sự muốn mua Chân Tiên thì bọn họ cũng không biết kiếm Chân Tiên ở đâu, mặc dù Lý Thất Dạ có ra giá thì cũng vậy.
- Ta không hề đùa.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Tìm người có thể quyết định trong hiệu buôn của các ngươi, chuyển lời với hắn ta muốn mua một Chân Tiên. Tiền, không thành vấn đề! Ta ở ngay hoàng đình của Cuồng Đình đạo thống!
Lý Thất Dạ rất nghiêm túc, không giống nói đùa, làm xa phu hoàn toàn không biết nói gì nên đành phải im lặng.
Nếu là ngày thường thì xa phu chắc chắn cho rằng Lý Thất Dạ là một tên điên. Mua Chân Tiên, nói đùa gì vậy, chỉ có người điên mới dám nói láo như thế! Thế nhưng... Lý Thất Dạ thoạt nhìn không phải người điên.
Còn Dương Thăng Bình ở bên cạnh Lý Thất Dạ thì không dám hé răng một câu. Thế gian này có ai dám mở miệng muốn mua Chân Tiên chứ. Nếu đổi lại là người khác thì hắn cũng sẽ cho rằng là người điên.
Thế nhưng người này lại là tổ tiên Cuồng Đình đạo thống, không hề có khả năng là người điên. Bây giờ hắn mở miệng muốn mua Chân Tiên... chuyện này quá điên cuồng, quá kinh tâm động phách rồi!
Thế nhưng Dương Thăng Bình lại không hề cảm thấy Lý Thất Dạ đang gây hấn với Kiêu Hoành thương hành. Dù sao ở Tam Tiên giới rất ít ai dám gây hấn với Kiêu Hoành thương hành. Dù sao Kiêu Hoành thương hành có thể đưa việc làm ăn tới khắp mọi nơi, từ đó có thể tưởng tượng ra thực lực của bọn họ, nội tình của bọn họ!
Xe ngựa lao nhanh, xẹt qua bầu trời như tia chớp. Lý Thất Dạ nhìn xuống sơn hà tráng lệ dưới chân.
Nếu như ngươi chỉ nhìn vẻ ngoài của mảnh sơn hà tráng lệ này thì ngươi sẽ cảm thấy nó không khác gì sơn hà ở Cửu Giới cùng mười ba châu. Thế nhưng nếu ngươi mạnh mẽ tới trình độ nhất đình thì sẽ cảm nhận được từng tấc bùn tấc đất đều tràn ngập sức mạnh đại đạo, từng tấc bùn tấc đất đều là đạo thổ.
Dù sao lãnh thổ của Cuồng Đình đạo thống đều do Cuồng Tổ luyện hóa, từng tấc bùn tấc đất đều bị luyện hóa thành lãnh thổ, lại được Cuồng Tổ khai sáng đạo nguyên, không ngừng nuôi dưỡng ngàn triệu dặm đất đai. Trải qua ngàn tỉ năm uẩn nhưỡng, mặc dù nơi này đã sa sút thế nhưng khắp nơi cũng đều là đạo thổ.
- Nhớ lại năm đó, Cuồng Đình đạo thống giống như tinh hà trong vũ trụ, là một mảnh giang sơn rộng lớn ngàn tỉ dặm, có thể gọi là một đại thế giới.
Nhìn lãnh thổ dưới chân, Lý Thất Dạ hời hợt nói:
- Đáng tiếc, bây giờ chỉ còn sót lại tiểu thiên địa này.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Dương Thăng Bình trầm mặc. Hắn chưa từng nhìn thấy Cuồng Đình đạo thống khi còn ở Tiên Thống giới. Thế nhưng đồn rằng, khi Cuồng Đình đạo thống của bọn họ còn ở Tiên Thống giới thì lãnh thổ rộng lớn vô biên, nội tình sâu không lường được.
Thế nhưng Cuồng Đình đạo thống suy sụp, rất nhiều đạo thổ vỡ vụn, rớt khỏi Tiên Thống giới, cuối cùng rớt xuống Vạn Thống giới.