Nhất thời, Bành Uy Cẩm sợ mất hồn mất vía. Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới cái người ăn mặc như kẻ hầu này lại là hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống.
Tuy thế lực của Bành gia trang không tầm thường, thế nhưng mạo phạm hoàng hậu là tội chết, sợ rằng ngay cả Thượng bộ cũng không bao che hắn nổi.
Vương Hàm mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Bành Uy Cẩm đang xin tha mạng.
Bành Uy Cầm quỳ trên đất, mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy. Hắn có mơ cũng không ngờ con nô tỳ này lại là hoàng hậu nương nương giả dạng.
Nhớ lại mới nãy mình mắng nàng là "tiện tỳ", Bành Uy Cẩm giật run. Đây là tội diệt môn, coi như không tiêu diệt Bành gia trang thì cũng lôi hắn ra ngoài chặt đầu.
- Nương nương, xin tha mạng!
Bành Uy Cẩm dập đầu kêu.
Vương Hạm lạnh lùng nhìn Bành Uy Cẩm, cảm thấy buồn nôn. Nàng không muốn quan tâm tới hắn nữa, chỉ nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫn nhìn viên nham thạch trên tay, vốn không hề quan tâm tới Bành Uy Cẩm. Khi Vương Hàm nhìn sang, hắn khoát tay, thờ ơ nói:
- Vả miệng!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, không cần Vương Hàm ra tay, Dương Thăng Bình xung phong nhận việc. Chỉ thấy Dương Thăng Bình vén tay áo, lạnh lùng nói với Bành Uy Cẩm:
- Bành thiếu trang chủ, công tử cùng nương nương đã khai ân lắm rồi!
Nói xong, nâng cằm Bành Uy Cẩm.
"Chát, chát, chát" Dương Thăng Bình đè Bành Uy Cẩm lại, từng bạt tay tát lên trên mặt Bành Uy Cẩm. Đánh xong mấy bạt tay, gò má của Bành Uy Cẩm vừa sưng vừa đỏ, mép miệng chảy máu.
"Chát, chát, chát" tiếng bạt tay vang dậy, Bành Uy Cẩm bị đánh tới nỗi máu bên mép miệng chảy ròng. Thế nhưng Bành Uy Cẩm không dám hé răng nửa câu bởi vì không kéo hắn ra ngoài chặt đầu thì đã may lắm rồi.
Rất nhiều người không hiểu đầu đuôi, nhìn thấy thiếu chủ Bành gia trang bị Dương Thăng Bình đè xuống đất bạt tay, không ít người giật mình.
Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình bóp miệng bạt tay trước mắt mọi người như vậy là chuyện vô cùng nhục nhã. Thế nhưng, nhục nhã cách mấy thì cũng đỡ hơn mất mạng.
"Chát, chát, chát" từng cái bạt tay vả mạnh lên trên mặt. Đánh xong mười mấy bạt tay, Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu, hàm răng bị đánh hở lợi.
Còn Lý Thất Dạ thì chỉ lo quan sát viên nham thạch trong tay, Vương Hàm thì lạnh lùng đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ, lười điếm xỉa tới Bành Uy Cẩm bị vả miệng trước mặt mọi người.
Không ít người thấy Bành Uy Cẩm bị vả miệng tàn nhẫn như vậy thì rít lạnh, không dám ồn ào.
- Thứ này, ta muốn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nói với điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị không dám nhiều lời, lập tức gói kỹ cho Lý Thất Dạ. Không cần Lý Thất Dạ mở miệng, Vương Hàm lập tức thanh toán tiền. Vừa rồi nàng báo 1000 vạn thì lúc này thanh toán 1000 vạn, với nàng, nhiêu đây tiền không thành vấn đề.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bỏ 1000 vạn mua một viên nham thạch không đáng chú ý, không ít khách hàng của Trân Bảo các cảm thấy điên cuồng, ngay cả điếm tiểu nhị của Trân Bảo các cũng cảm thấy điên cuồng. Cái giá này gấp giá gốc 10 lần, khách hàng giàu nứt đổ vách như vậy, đúng là hiếm thấy.
Lý Thất Dạ giữ viên nham thạch, không giao cho Vương Hàm, xoay người rời đi.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Vương Hàm cùng Chu Tư Tĩnh cũng đi theo, còn Dương Thăng Bình thì sau khi vả Bành Uy Cẩm mấy chục cái thì mới đuổi theo bọn họ.
Bành Uy Cẩm miệng mồm đầy máu quỳ ở nơi đó, cực kì nhục nhã, chỉ hận không thể đào hố chui xuống.
Qua hồi lâu, Bành Uy Cẩm siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt toát ra sát cơ đáng sợ. Hắn thề trong lòng, hắn nhất định phải báo thù, thù này không báo thề không làm người. Hắn nhất định làm cho người nhục hắn hôm nay phải trả giá lớn.
Sau khi Lý Thất Dạ trở lại nơi ở thì đuổi đám người Vương Hàm lui xuống, đóng kín không gian, sau đó mới lấy viên nham thạch mua ở Trân Bảo các, nét mặt trịnh trọng, nói chậm:
- Lão đầu... có lẽ đây là cơ duyên... có lẽ có một số việc đã được định sẵn...
Nói xong, Lý Thất Dạ hít sâu. "Vù" một tiếng, lúc này, mệnh cung của hắn xuất hiện. Chỉ nghe "leng keng", Thái Sơ nguyên mệnh xuất hiện, mười hai pháp tắc buông xuống, bảo vệ Lý Thất Dạ.
Lúc này, trong đầu Lý Thất Dạ xuất hiện phù văn, những phù văn này cực kỳ cổ xưa, dường như được hình thành trong năm tháng dài dẵng.
Chỉ nghe "keng". Những phù văn đan dệt thành một pháp tắc nhỏ xíu. Pháp tắc nhỏ xíu này như tơ như xích, thoạt nhìn vô cùng ảo diệu, cũng vô cùng xinh đẹp, lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.
Lúc này, một sợi pháp tắc nhỏ xíu chui ra khỏi đầu ngón tay Lý Thất Dạ, chui vào bên trong viên nham thạch này.
Chỉ nghe "vù", viên nham thạch tỏa ra từng sợi ánh sáng, những sợi ánh sáng này tựa như tiên quang, từng sợi tiên quang đều dường như có sinh mệnh.
"Bùng" một tiếng, chỉ thấy tiên quang đan dệt, chính giữa tiên quang xuất hiện một bóng người, là một ông già. Ông già này tuy mờ ảo thế nhưng đôi mắt lại như xuyên thủng tuyên cổ.
Lý Thất Dạ nhìn bóng người này, trầm mặc im lặng. Hắn quá quen thuộc bóng người này. Bóng người này chính là chấp niệm mà Trường Sinh Tiêu thị ở Tiên Ma động để lại!
- Tiểu tử, nếu như ngươi mở được thứ này thì cũng có nghĩa chuyện này là thật.
Bóng của Trường Sinh Tiêu thị cất tiếng nói chậm:
- Ta từng lật xem vô số sách cổ, từng dùng pháp tắc của một quyển trong Cửu Đại Thiên Thư suy tính. Ta nhìn tới tương lai, tìm hiểu nghìn tỉ kiếp, nhưng dị tượng xuất hiện, không thể xác định thật giả. Bây giờ ta với ngươi gặp nhau cũng không biết là thật hay là giả, nếu là thật thì cũng có nghĩa ta đã chết rồi...
-... Người rồi sẽ chết, vạn vật không thể tránh khỏi kiếp nạn Thế gian này, có lẽ có người trường sinh, ví dụ như Trường Sinh thảo, ví dụ như một vài người đang ẩn núp phía sau. Thế nhưng, như vậy không phải trường sinh bất tử thật sự, vẫn chưa thật sự siêu thoát! Chỉ khi trường sinh mà không cần dựa dẫm vào ngoại vật thì mới là Chân Tiên, mới là siêu thoát, bằng không cũng chỉ là ngụy tiên mà thôi...
-... Nếu như ngươi lấy được ký ức thạch của ta, như vậy tất cả mọi chuyện hôm nay đều là thật, suy tính của ta cũng là thật, còn những thứ khác chỉ là ảo giác. Nếu như chuyện hôm nay là thật thì cũng là kết quả mà ta không muốn nhìn thấy nhất, dù sao ai cũng muốn trường sinh bất tử!
Trường Sinh Tiêu thị nói chậm, giống như đang ôn chuyện với bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhưng cũng giống như đang nhỏ nhẹ căn dặn người thân
-... Bất kể như thế nào, tiểu tử, ngươi có thể bước tới hôm nay, ta kiêu ngạo vì ngươi. Ta không còn người thân trên thế gian này, chỉ là một người cô đơn. Hôm nay ta coi ngươi là người thân duy nhất, đương nhiên ngươi sẽ không nhận ta là người thân. Bất kể như thế nào, chúng ta cũng quen biết một hồi, cũng coi như có duyên, có một số chuyện đã được định sẵn rồi.
Nói tới đây, Trường Sinh Tiêu thị mỉm cười, nói rằng:
- Ngươi có thành tựu ngày hôm nay, ta tin rằng ngươi không thiếu bảo vật tiên phẩm. Thế nhưng ta vẫn để lại một vài di sản cho ngươi, coi như là một chút quà mọn của ta. Dù sao ta luyện ngươi thành Âm Nha, trong lòng ngươi ít nhiều gì cũng sẽ hận ta. Đây là một phần ký ức, tuy không phải là bảo vật vô giá thế nhưng ít nhiều người cũng có thể giúp ngươi trên con đường tương lai...