- Dương Thăng Bình, chớ cuồng!
Nhìn thấy Dương Thăng Bình ra tay với vãn bối của mình, ông lão quát lên, trường kiếm như sông, chớp mắt ập tới Dương Thăng Bình.
"Đùng" một tiếng, trường kiếm của ông lão chưa chém tới Dương Thăng Bình đã tan nát, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngắt tay, trường kiếm của hắn tan vỡ, giống như bị một ngọn thái sơn đè bẹp.
- Quỳ xuống.
Lý Thất Dạ nói.
Ông lão sao mà chịu quỳ, chân khí tuôn trào, muốn ra tay thêm lần nữa. Thế nhưng phản khán trước mặt Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết.
Chỉ nghe "ầm", ngón tay của Lý Thất Dạ đè nhẹ, ông lão quỳ xuống, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà, sàn gạch bị nện nát, máu tươi chảy ròng.
- Lên ---
Ông lão không cam lòng, hét lớn, bùng nổ sức mạnh lớn nhất, muốn chống cự Lý Thất Dạ. Trong trạng thái chân khí cuồng bạo, hắn đứng dậy được chút xíu.
Lý Thất Dạ cười nhạt, chỉ nghe "răng rắc", trong chớp mắt, Lý Thất Dạ đè hơi mạnh, ông lão lập tức bị đè thành xương vụn.
"Ầm" một tiếng, ông lão té quỵ ra đất, nằm nhoài tại chỗ, không chỉ đầu gối vỡ nát mà xương cốt toàn thân đều vỡ nát, bị trấn áp nơi đó, không thể nhúc nhích, mặt đất đầy máu.
- Giết ---
Đệ tử Bành gia trang gấp gáp cứu chủ, hét lớn, dồn dập nhào về phía Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ phủi tay áo, chỉ nghe "ầm ầm ầm", những đệ tử này bị quét văng ra ngoài, nhất thời không bò dậy nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong khách sạn rít lạnh. Không ít trưởng lão thế gia cũng nhìn ra ông lão là một Chân Hào, thế nhưng lại bị trấn áp dưới đất không bò dậy nổi, xương cốt toàn thân vỡ vụn. Trong khi Lý Thất Dạ chỉ nhấn một ngón tay mà thôi.
"Đùng"
Dương Thăng Bình trấn áp Bành Uy Cẩm, đạp một cước, Bành Uy Cẩm quỳ xuống.
- Bành thiếu chủ, ngươi quá phận rồi.
Dương Thăng Bình lạnh lùng nói.
Bành Uy Cẩm biến sắc. Vốn dĩ hắn mang theo trưởng bối có thực lực Chân Hào tới đây nên hắn mới tràn đầy tự tin, không ngờ lại trở thành kết cuộc như vậy.
- Dương Thăng Bình, ngươi dám chạm vào một sợi lông của ta, Bành gia trang nhất định đồ diệt Đại Kiếm môn. Các ngươi dám đối đầu với Bành gia trang, chính là đối đầu với Thượng bộ...
Bành Uy Cẩm gào lên.
"Chát ---" Dương Thăng Bình túm tóc Bành Uy Cẩm, tát một cái thật mạnh, nói chậm:
- Bành thiếu chủ, xin đắc tội.
Bành Uy Cẩm vả hết bạt tay này đến bạt tay khác, trong chớp mắt, Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu.
- Không biết ghi nhớ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, bình thản nói.
Bành Uy Cẩm giận muốn điên. Trong thời gian ngắn bị vả miệng hai lần. Lần thứ nhất tốt xấu gì còn có Vương Hàm trấn áp, lần này Vương Hàm không có mặt mà lại bị bạt tay trước mặt mọi người, đây là chuyện vô cùng nhục nhã trong đời hắn!
"Chát chát chát..." Tiếng bạt tay lanh lảnh khắp khách sạn, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, không ít người rít lạnh.
- Quá độc ác rồi, không hề nể mặt Bành gia trang. Làm như vậy chẳng khác nào muốn đối đầu với Bành gia trang, thậm chí đối đầu với Thượng bộ.
Có người nhìn thấy Bành Uy Cẩm bị bạt tay thì rít lạnh, lẩm bẩm.
Quan hệ giữa Bành gia trang cùng Thượng bộ Trần gia cực kỳ khắng khít, liên hôn hàng thế hệ. Hôm nay Dương Thăng Bình bạt tay Bành Uy Cẩm trước mặt mọi người, như vậy chẳng khác nào bạt tay Bành gia trang, bạt tay Thượng bộ Trần gia.
- Người này là ai?
Trong này không ai nhận ra Lý Thất Dạ, không khỏi sợ hãi. Dám làm bẽ mặt Bành gia trang, dám chống đối với Thượng bộ, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật.
Thế nhưng không ai nhận ra lai lịch của Lý Thất Dạ, cũng không ai biết Lý Thất Dạ là thần thánh phương nào.
- Đánh hay lắm.
Dương Thăng Bình đang vả miệng thì có tiếng vỗ tay, chỉ thấy một người từ ngoài đi vào, cười lớn:
- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Cho rằng trèo lên Thượng bộ là muốn làm gì thì làm. Cái thứ tiểu bối vô tri như vậy, đáng bị giáo huấn!
Người này thoạt nhìn rất trẻ, quần áo bó sát, nhìn trông vô cùng gọn gàng. Lại còn khoác áo choàng màu bạc, đầu tóc bạc trắng, tóc mai xỏa vai, thoạt nhìn có ý thơ.
Tuy là một người trẻ tuổi nhưng mái đầu bạc phơ, còn đôi mắt thì bén nhọn như diều hâu đang rình mồi.
- Ngân Hồ ---
Nhìn nam tử trẻ tuổi này, rất nhiều tu sĩ trong khách sạn ngạc nhiên. Bất luận đệ tử thế gia hay trưởng lão tông môn đều dồn dập đứng dậy, cúi chào người trẻ tuổi này.
- Thánh viện Bắc cảnh Ngân Hồ!
Nghe tên này, không ít đệ tử thế gia, trưởng lão tông môn sợ hãi.
Thánh viện là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, mà Bắc cảnh là một trong hai bè cánh ở Thánh viện. Bắc cảnh có thực lực rất mạnh, rất nhiều đại giáo thế gia đều nương nhờ Bắc cảnh.
Còn người thanh niên này thì uy danh hiển hách Cuồng Đình đạo thống. Ngân Hồ Từ Trí Kiệt, là thiên tài trẻ tuổi của Thánh viện, càng là nhân vật đại biểu Bắc cảnh.
Từ Trí Kiệt nắm giữ một nhánh quân tên Thiết Luật doanh, là rường cột của Thánh viện, ở Cuồng Đình đạo thống cũng có quyền chỉ huy nhất định. Vì vậy Từ Trí Kiệt cũng được coi là quyền cao chức trọng, không ít môn phái thế gia đều cho Ngân Hồ Từ Trí Kiệt ba phần mặt mũi.
Vả lại Từ Trí Kiệt làm người khôn khéo, ánh mắt cay độc. Cũng chính vì vậy rất nhiều môn phái thế gia ở Cuồng Đình đạo thống sẵn lòng bắt quan hệ với Từ Trí Kiệt.
Sau khi Từ Trí Kiệt đi vào, đệ tử thế gia hay trưởng lão tông môn trong khách sạn đều đứng dậy chào hắn, mọi người đều tỏ vẻ lấy lòng Từ Trí Kiệt.
Hiện nay hoàng đế đạo băng, thế lực khắp nơi đều ngó chừng quyền bính. Tuy quyền bính tạm thời do hoàng hậu Vương Hàm giữ, thế nhưng sớm muộn gì cũng có hoàng đế sinh ra, sớm muộn gì cũng có hoàng đế mới trèo lên bảo tọa.
Hiện nay Cuồng Đình đạo thống có mấy người có cơ hội trèo lên ngôi vị hoàng đế, chấp chưởng hoàng quyền. Ngân Hồ Từ Trí Kiệt là một trong số đó.
Cho nên lỡ như Ngân Hồ trèo lên ngôi vị hoàng đế, chấp chưởng quyền bính. Lúc này mà không giữ gìn quan hệ thì tới lúc đó sẽ không dễ như vậy nữa.
Lý Thất Dạ búng ngón tay, "ầm", ông lão bay ra ngoài. Sau đó hắn khoát tay áo ra hiệu Dương Thăng Bình.
Dương Thăng Bình đang bạt tay Bành Uy Cẩm dừng lại, thả Bành uy Cẩm, nói chậm:
- Bành thiếu chủ, đi đi, cái mạng chỉ có một, ngươi tự liệu lấy.
Câu nói này của Dương Thăng Bình là có ý tốt, là muốn nhắc nhở Bành Uy Cẩm đừng trêu vào Lý Thất Dạ nữa. Nếu như có lần sau thì sợ rằng không chỉ đơn giản là vả miệng! Mà chỉ sợ ném luôn cái mạng nhỏ.
Thế nhưng Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu, bị Dương Thăng Bình bạt tay trước mặt mọi người những hai lần, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, cực kỳ oán hận.
- Họ Dương, ngươi nhớ lấy, bổn đại gia không chỉ giẫm nát Đại Kiếm môn các ngươi, bổn đại gia còn muốn các ngươi sống không bằng chết, để các ngươi mãi mãi không được siêu sinh. Bổn đại gia muốn lóc thịt các ngươi, các ngươi hãy chờ đấy...
Bành Uy Cẩm hết sức chật vật, lăn lóc chạy khỏi khách sạn. Trước khi đi cực kỳ oán hận, bỏ lại một câu nói độc địa.