Bởi vì có được tấm văn chương này nên Vũ Tổ mới khai sáng ra đại đạo của mình, sáng chế "Vũ Tổ mười hai thức". Chính vì vậy, khi Vũ Tổ tế luyện đạo thống Chu Tương võ đình thì đã dùng tấm văn chương này làm cơ sở cốt yếu để luyện hóa đạo thổ.
Phải biết, bất kể Thiên Thư này gọi là [Thể Thư] hay là [Chỉ Kiếm], hoặc là một cái tên khác thì cũng khó thoát khỏi bản chất của nó, nó là một trong Cửu Tự hóa thành.
Mà trùng hợp quyển Thiên Thư này nằm trong tay Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ thậm chí còn mở ra một trang hoàn toàn mới, đặt tên là [Chỉ Kiếm].
Lý Thất Dạ hiểu rõ quyển Thiên Thư này, cũng biết ảo diệu thực sự của quyển Thiên Thư này. Chính vì vậy, Lý Thất Dạ muốn quy tố bản nguyên của Vũ Tổ thì có gì khó khăn chứ?
Chính bởi vì Lý Thất Dạ có thể tìm hiểu bản nguyên của Vũ Tổ, cho nên hắn có thể triển khai "Vũ Tổ mười hai thức", có thể khống chế sức mạnh đạo thống, không hề kỳ lạ chút nào.
Nhìn Lý Thất Dạ khống chế sức mạnh đạo thống của Chu Tương võ đình, tất cả mọi người bối rối. Đệ tử của Chu Tương võ đình thì hoàn toàn đờ đẫn. Nếu như Lý Thất Dạ không phải là người xa lạ thì bọn họ còn cho rằng người trước mắt này chính là lão tổ của Chu Tương võ đình.
- Tới phiên ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý điểm một ngón tay.
"Đùng..." Vẫn là một chiêu "Nam Lý Cổ Lãng" y cũ. Chỉ thấy con cá chép bị giẫm đuôi quẩy cái đuôi của nó, khi cái đuôi của nó quẩy lên thì toàn bộ Vạn Thống Giới như thể bị hất tung. Toàn bộ Vạn Thống Giới bị hất tung nện mạnh lên người Hương Tượng.
Uy lực của "Nam Lý Cổ Lãng" quá khủng bố. Lần này không cần sóng nữa, toàn bộ thế giới chính là sóng, hơn nữa còn là làn sóng cao nhất.
"Ầm" Lúc này Hượng Tượng nào còn có thể trấn áp cá chép nữa, bị cái đuôi hất tung. Khi cái đuôi này đánh lên trên người Hương Tượng thì chỉ nghe tiếng rên rỉ "Ô", cả con Hương Tượng bị đánh thành sương máu.
Tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy chân lỏng nhảy lên trời, ôm mình nằm giữa không trung, lấp kín vạn vực, ngăn cản tất cả mọi thứ trên thế gian. Cho dù có là đòn tấn công vô địch nhất thế gian đi chăn nữa thì nó cũng có thể cản lại được.
Đây đã là lần thứ hai Long Tượng Võ Thần sử dụng "Tiềm Long Phục Uyên", thế nhưng "Tiềm Long Phục Uyên" lần này mạnh hơn rất nhiều lần. "Tiềm Long Phục Uyên" lần này ngăn cách vạn thế, mặc ngươi tấn công vạn thế thì cũng không thể công phá nổi.
Nhưng cho dù có là "Tiềm Long Phục Uyên" có thể ngăn cản đòn tấn công vô địch nhất thế gian thì khi này đuôi của cá chép vẫy tới, chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên thật lớn, thật giống như toàn bộ thế giới bị cái đuôi này đánh nát vậy.
Trong nháy mắt, toàn bộ Vạn Thống Giới như rơi vào hắc ám. Vị trí của Long Tượng Võ Thần bị đánh thành nguyên điểm, ngàn tỉ tinh không biến thành tro bụi, cả vũ trụ rơi vào bóng tối đáng sợ.
Cá chép quất đuôi tới, hủy diệt mọi thứ, đánh nát "Tiềm Long Phục Uyên", Long Tượng Võ Thần bị đánh bay. Chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên, toàn thân hắn suýt nữa đã biến thành sương máu, máu thịt lẫn lộn, không rõ thân thể của hắn đã bị đánh nát tới mức độ như thế nào.
Trong thời gian ngắn, vũ trụ cực kỳ im ắng, tất cả mọi người rít lạnh. Đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới suýt chút nữa bị đánh thành sương máu, thật là khủng khiếp biết mấy.
Lúc này tất cả mọi người nhận ra rằng, sức mạnh của Lý Thất Dạ đã đạt tới cấp độ cao thâm khó dò. Không ai biết hắn rốt cuộc mạnh tới đâu, rốt cuộc mạnh tới cấp độ nào.
Vất vả lắm mới nghe tiếng "xì xèo" vang lên. Chỉ thấy thân thể vỡ vụn của Long Tượng Võ Thần nhanh chóng khép lại. Thế nhưng hắn cũng phải hao phí không ít huyết khí, sắc mặt trắng nhách.
Đòn đánh này của Lý Thất Dạ đã khiến hắn trọng thương, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể chữa trị hết.
- Tốt, tốt, tốt lắm. Ván này ta tài nghệ không bằng người.
Long Tượng Võ Thần cảm khái. Câu nói này không phải là giận dữ nói suông, mà là xuất phát từ tận đáy lòng. Hắn đã biết mình căn bản không thể chống lại Lý Thất Dạ.
- Bây giờ giao người thì vẫn còn kịp.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
- Chuyện mà ta đã đáp ứng rồi thì ta sẽ không nuốt lời.
Long Tượng Võ Thần nghiêm mặt, hùng hồn nói rằng:
- Muốn ta giao ra Mộc thiếu chủ, nhất định phải giẫm qua thi thể của ta.
- Ta không ngại.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói rằng:
- Giẫm qua thi thể của ngươi cũng không phải ghê gớm lắm. Cho dù giẫm qua thi thể của thủy tổ các ngươi, thì ta cũng không hề ngại.
Lời nói của Lý Thất Dạ khiến cho Long Tượng Võ Thần hoàn toàn biến sắc. Thế nhưng lúc này hắn không hề tức giận, bởi vì hắn biết Lý Thất Dạ có tư cách ăn nói ngông cuồng như vậy. Đây không phải là ăn nói ngông cuồng nữa, mà là hắn đã mạnh tới mức không gì sánh bằng.
- Cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi thì ta cũng sẽ chiến tới cùng.
Lúc này Long Tượng Võ Thần nghiêm mặt lại, lấy ra một món binh khí, nét mặt trịnh trọng, nói rằng:
- Nếu có chết trong tay ngươi thì ta cũng không có gì để tiếc nuối cả.
"Vù..." Lúc này, binh khí trong tay Long Tượng Võ Thần dâng trào thần quang vô tận, thần quang đủ loại màu sắc, chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
Đây là một thanh trường côn. Trường côn dập dờn ánh sáng. Nhìn kỹ thì trường côn này không phải là một chỉnh thể. Thanh trường côn này giống như dùng mười hai viên ngôi sao đúc thành. Sau khi rèn xong mười hai viên ngôi sao thì hàn nối những viên ngôi sao này lại với nhau, sau đó hình thành một thanh trường côn.
Chính bởi vì vậy thanh trường côn này mới dập dờn ánh sao. Thanh trường côn này không chỉ nắm giữ sức mạnh của mười hai viên ngôi sao mà còn nắm giữ sức mạnh của toàn bộ tinh không. Đáng sợ hơn là, mười hai viên ngôi sao này dính liền với nhau tạo thành một bức đồ đằng hoàn chỉnh. Đây là một bức đồ đằng trấn áp, nắm giữ sức mạnh vô địch nhất thế gian, vô cùng khủng khiếp.
- Võ Đạo Chiến Côn...
Nhìn trường côn trong tay Long Tượng Võ Thần, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, nói chậm.
Nghe Lý Thất Dạ nói ra lai lịch của chiến côn trong tay mình, Long Tượng Võ Thần vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói rằng:
- Tôn giá cũng biết Võ Đạo Chiến Côn?
- Đâu chỉ biết.
Lý Thất Dạ cười gằn, nhìn Võ Đạo Chiến Côn trong tay Long Tượng Võ Thần, nói chậm:
- Nếu như ta đoán không sai thì thanh chiến côn trong tay ngươi là do tiểu tử họ Mộc tìm giúp các ngươi đúng không.