Phạm Diệu Chân không để ý, cười hì hì nói rằng:
- Chỉ cần đại sư huynh dạy cho ta một hai vô địch thuật ép đáy hòm thì buồn nôn mấy ta cũng nói được.
Nói xong thì nha đầu này chớp mắt, nụ cười đầy giả dối.
- Đại sư tỷ đã ôm ý đồ với đại sư huynh lâu rồi.
Tần Thược Dược luôn ngoan ngoãn cũng cười khẽ.
Lý Thất Dạ búng lên mũi Phạm Diệu Chân, nói rằng:
- Vạn cổ tới nay, không có cái gọi là vô địch thuật, mà chỉ có người vô địch. Khi ngươi vô địch rồi, chiêu nào cũng là vô địch thuật. Cho dù chỉ là "Hắc Hổ Đào Tâm" đơn giản thì cũng có thể tiêu diệt chúng thần.
- Ai ui, luận phong cách, ta khâm phục đại sư huynh nhất.
Phạm Diệu Chân cười duyên, nói rằng:
- Các ngươi thấy chưa, nhìn thì hời hợt, thế nhưng lời nói lại bá đạo chết người.
- Nha đầu, có phải ngứa da rồi hay không.
Lý Thất Dạ vỗ mạnh lên mông của nàng, cười mắng:
- Ngươi có tin ta trừng trị ngươi hay không.
Phạm Diệu Chân giống như con mèo bị giẫm đuôi, mặt đỏ bừng, trừng Lý Thất Dạ, hờn dỗi nói rằng:
- Đại sư huynh không dạy chúng ta vô địch thuật thì thôi, lại còn lấy ta ra làm trò cười.
- Đáng đời.
Mục Nhã Lan cười duyên, nói rằng:
- Cũng chỉ có đại sư huynh mới trừng trị được tiểu ma nữ này.
- Ai ui, ai ui, ai ui.
Phạm Diệu Chân trừng Mục Nhã Lan, nói rằng:
- Ai đó còn chưa gả ra ngoài thì cùi chỏ đã chỉa ra ngoài rồi. Nếu như gả ra ngoài rồi thì không biết sẽ như thế nào đây.
Bị Phạm Diệu Chân chọc ghẹo như vậy, Mục Nhã Lan lập tức đỏ mặt, hết sức mắc cỡ.
- Náo nhiệt vậy sao, xem ra ta đã bỏ qua kịch hay rồi.
Ngay lúc này, một tiếng nói thản nhiên vang lên. Chỉ thấy Trường Sinh chân nhân lả lướt đi tới.
Nhìn thấy sư tôn của mình, ba vị mỹ nhân thu liễm lại, thế nhưng bầu không khí vẫn tràn ngập ý cười.
Trường Sinh chân nhân cũng không phải là một vị sư phụ gàn bướng. Nàng nhìn ba đồ đệ của mình, vẫy phất trần, cười tủm tỉm nói rằng:
- Vừa rồi hình như ta nghe các ngươi đang thảo luận hôn nhân đại sự, ai trong các ngươi muốn gả cho đại sư huynh? Hay là ba sư tỷ muội các ngươi đều muốn gả? Như vậy cũng hay, mồi ngon không cho người ngoài. Ta chỉ có ba đệ tử các ngươi, thật không muốn các ngươi gả ra ngoài chút nào.
- Sư phụ, ngươi lại chọc ghẹo chúng ta.
Trường Sinh chân nhân vừa nói xong, ba sư tỷ muội mặt mày đỏ chót, hờn dỗi nói một câu, mắc cỡ xoay người bỏ chạy như một cơn gió.
Trong thời gian ngắn, chỗ này chỉ còn lại Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ.
Nhìn bóng lưng của đồ đệ mình, Trường Sinh chân nhân mỉm cười, cười nhạt nói rằng:
- Ba người đồ đệ của ta, ngươi chọn ai, hay là muốn hết cả ba?
Lý Thất Dạ vươn mình, giơ tay ôm lấy bả vai của Trường Sinh chân nhân, nói rằng:
- Đóng gói bốn thầy trò lại, ta mua hết.
Trường Sinh chân nhân lườm hắn, tức giận nói rằng:
- Ngươi nghĩ hay thật, không có cửa đâu.
- Vậy thì thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhún vai.
Trường Sinh chân nhân đành phải lắc đầu. Đương nhiên, nàng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.
- Vào thôi.
Cuối cùng, Trường Sinh chân nhân nói chậm:
- Đã chuẩn bị cho ngươi xong hết. Đương nhiên, có thể lấy đi được hay không thì phải dựa vào ngươi, chúng ta không thể làm gì được.
Nói tới đây, nét mặt của nàng trở nên nghiêm túc.
- Yên tâm.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Thứ ta muốn, chưa bao giờ không chiếm được. Huống chi, chuyện này ta nắm chắc mười phần mười.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, vẫy phất trần, dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân đi sóng vai nhau, đi tới nơi sâu nhất trong Trường Sinh cốc. Càng đi sâu vào Trường Sinh cốc thì càng thấy quạnh quẽ, không nhìn thấy bất kỳ ai. Bởi vì đây là cấm địa của Trường Sinh cốc, đừng nói là người ngoài, mà ngay cả nhân vật quan trọng của Trường Sinh cốc cũng chưa hẳn đã được phép đi vào nơi này.
- Ngươi muốn đi lên Đế Thống Giới?
Khi đi vào nơi sâu nhất trong Trường Sinh cốc, Trường Sinh chân nhân hỏi nhẹ.
- Muốn giữ khách hả?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Các cô nương nhà chúng ta không nỡ bỏ.
Trường Sinh chân nhân cười nói:
- Bọn nha đầu sẽ nhớ ngươi lắm. Đương nhiên, nếu như ngươi ở lại thì Trường Sinh cốc rất hoan nghênh.
- Người làm sư phụ như ngươi cũng gả theo luôn chứ?
Lý Thất Dạ trêu ghẹo.
- Bỏ đi.
Trường Sinh chân nhân tức giậm lườm hắn, nói rằng:
- Ngươi cũng không thể thật sự ở lại
- Cho nên, độc thân mới tự do.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Thiên địa quá lớn, cớ gì phải mua dây buộc bình. Khi ngươi có quá nhiều thứ không nỡ bỏ trên thế gian thì ngươi sẽ không còn can đảm để tiến tới, cũng không có can đảm để từ bỏ tất cả. Vô tình, chính là đa tình. Đây là lựa chọn tốt nhất.
Trường Sinh chân nhân thở dài. Nàng biết muốn giữ Lý Thất Dạ ở lại là chuyện không thể nào. Hắn như một con giao long nằm ở chân trời, hắn chắc chắn sẽ bay lượn cửu thiên, chắc chắn sẽ vang dội cổ kim. Người như hắn làm sao chịu ở lại một môn phái. Nếu như hắn chịu ở lại một môn phái thì Lý Thất Dạ sẽ không phải là Lý Thất Dạ nữa, sẽ không phải là người đàn ông vô cùng quyến rũ kia nữa.
- Nói cũng đúng.
Trường Sinh chân nhân thở dài, cười khổ nói rằng:
- Thế nhưng ta quá câu thúc, tầm nhìn cũng kém xa.
- Ngươi đã làm rất tốt. Trường Sinh cốc chẳng phải phồn vinh, chẳng phải không ngừng phát triển đó sao.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng.
- Chỉ có thể xem là tạm được mà thôi.
Trường Sinh chân nhân lắc đầu, nói rằng:
- So với chư vị thủy tổ thì chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể tới, miễn cưỡng được coi là tận chút sức mọn.
- Thủy tổ có bầu trời của thủy tổ, còn ngươi thì có thế giới của ngươi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Đừng ước ao ai hết, làm tốt chuyện của mình là được. Đối với người khác, thủy tổ là thứ gì đó xa xôi mà mọi người rất khó chạm tới. Thế nhưng đối với thủy tổ thì họ chỉ mới bắt đầu mà thôi, bọn họ vẫn còn một con đường rất dài cần phải đi, bọn họ vẫn chưa hoàn mỹ như bọn họ mong muốn.
- Đó chính là thế giới của thủy tổ.
Trường Sinh chân nhân nói khẽ.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, vén mái tóc nàng, nói rằng:
- Vì vậy, đừng nên ước ao người khác, làm tốt chuyện của mình là được, đây cũng là một niềm hạnh phúc. Có nhiều lúc không biết gì chính là hạnh phúc, chính là sung sướng. Có một số thứ khổ sở theo đuổi, nhưng khi ngươi đối mặt với tầng thứ cao hơn thì ngươi sẽ phát hiện nó không tốt đẹp như đã tưởng, mà nó tràn ngập hắc ám, tràn ngập tử vong.