Có thiên tài trẻ tuổi khác lắc đầu.
Những lời bàn tán này đều lọt vào tai Thang Hạc Tường, khiến cho sắc mặt của Thang Hạc Tường vô cùng khó coi. Nếu là trước đây, khi hắn ra tay thì chắc chắn sẽ được khen ngợi, có vô số người muốn được nhìn thấy phong thái tuyệt thế của hắn, có vô số người muốn được nhìn thấy tuyệt thế thuật của hắn.
Thế nhưng bây giờ hắn lại trở nên không đáng một xu, thậm chí lại còn trở thành đối tượng để người khác chế giễu, để người khác gièm pha. Thang Hạc Tường làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ?
Cho nên lúc này sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi, hai mắt lộ ra sát cơ, long thương trong tay chỉ thẳng Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Họ Lý, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi Cửu Liên Sớn
- Được rồi, đã mạnh miệng đủ chưa?
Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vẫy tay, hoàn toàn không quan tâm, hời hợt nói rằng:
- Nếu như nói đủ rồi thì hãy chuẩn bị kỹ đi. Ta vừa ra tay, e rằng ngươi sẽ không có cơ hội phản kích đâu.
- Bản tọa cũng muốn xem thử xem năng lực của ngươi như thế nào.
Thang Hạc Tường đã bị Lý Thất Dạ chọc giận, cuống giọng rống lên.
"Đùng..."
Trong nháy mắt, chỉ thấy chân khí của Thang Hạc Tường như cầu vồng bay thẳng lên trời cao. Chân khí mênh mồng cuồn cuộn như mạch xung đâm sâu vào trong thiên vũ.
Trong nháy mắt, toàn thân Thang Hạc Tường dâng trào ánh sáng cuồn cuộn. Chỉ nghe "keng keng keng", cự thuẫn trong tay hắn như được dựng lại, khiến cho cự thuẫn to lớn hơn, nặng nề hơn.
"Ô" Cự long gào thét, long thương trong tay Thang Hạc Tường to lớn hơn, giống như có một con cự long hoàng kim cuộn mình trên thân thương. Cây trường thương này, có thể chọc thủng thời không.
"Phanh"
Trời đất quay cuồng. Lúc này Thang Hạc Tường một tay cầm cự thuẫn ngăn trước người mình, một tay cầm trường thương vắt ngang phía trước, bày ra tư thế tấn công.
- Bắt đầu rồi, thử xem xem Thang Hạc Tường cường đại như thế nào.
Nhìn thấy thư thế hoàn mỹ vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ của Thang Hạc Tường, không ít người sợ hãi than thở.
- Họ Lý, đến đây nhận lấy cái chết...
Tất cả chân khí của Thang Hạc Tường đều ngưng tụ trên thân, hết sức bá khí. Hắn tự nhận ngay cả Chân Thần bất hủ ra tay thì hắn cũng có thể đỡ nổi một hai chiêu.
- Được, ta đến.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Vừa nói xong thì thân hình lóe lên.
Thế nhưng là tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh. Qua hồi lâu, khi mọi chuyện kết thúc thì chỗ hắn đứng mới có tiếng "tách", không gian gợn sóng. Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, chớp mắt đột phá không gian.
"Phanh..."
Trời đất quay cuồng, vạn vực quay cuồng. Lúc này thời gian như dừng lại, hình ảnh như dừng lại, tất cả mọi thứ đều như dừng lại.
"Phanh"
Một tiếng vang thật lớn khiến mọi người hoàn hồn lại. Trái tim của tất cả mọi người xiết chặt, hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Khi tất cả mọi thứ dường như dừng lại thì tất cả mọi người chỉ thấy Lý Thất Dạ nâng gối đá lên cự thuẫn.
Chỉ thấy cự thuẫn lập tức đổ nát, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Khi Lý Thất Dạ nâng gối đá nát cự thuẫn thì thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường bay vọt lên cao, ngửa mặt lên trào máu.
Tất cả mọi người trừng mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Lâu sau thì mới có tiếng "phanh". Tiếng này là tiếng đầu gối của Lý Thất Dạ đá nát cự thuẫn. Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua thời gian, khiến cho thời gian như dừng lại, làm cho không gian như dừng lại.
Một lát sau thì thời gian mới chảy tiếp, lúc này tiếng Lý Thất Dạ lên gối đá nát cự thuẫn mới lọt vào tai mọi người.
Có thể nói, mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ đá nát cự thuẫn trước rồi sau đó mới nghe thấy âm thanh. Thế nhưng khi đó thời gian đình trề, thời không bị rối loạn, thế nên tất cả mọi người không phân biệt được trước sau.
Qua hồi lâu, một tiếng "phanh" thật lớn vang lên, đại địa lung lay ba lần. Tiếng nước "rào rào rào" vang liên tục.
Sau khi Lý Thất Dạ lên gối đá nát cự thuẫn thì thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường bị đá bay. Lúc này hắn ngã mạnh xuống hồ nước, ngã mạnh tới mức khiến cho Cửu Liên Sơn lung lay, hồ nước dấy lên bọt sóng ngập trời, rất lâu mới bình ổn trở lại.
Nhất thời, thiên địa trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn màn này, nhìn Thang Hạc Tường bị hồ nước nhấn chìm. Lúc này Thang Hạc Tường chìm nổi giữa hồ nước, không biết sống chết.
Lúc này tất cả mọi người trợn trừng hai mắt, lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá chấn động lòng người.
Trước đó mọi người còn thảo luận rằng Thang Hạc Tường có thể đỡ được mấy chiêu của tân hoàng. Có người nói có thể đỡ được ba chiêu, cũng có người nói có thể đõ được ba chiêu.
Thế nhưng mọi người không ngờ là, tân hoàng vừa ra tay thì Thang Hạc Tường ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhìn thấy màn này, Binh Trì Hàm Ngọc trắng mặt. Lý Thất Dạ cường đại tới mức khiến cho tâm hồn của nàng sợ hãi, khiến cho nàng hoang mang lo sợ. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một nam nhân khủng bố như thế, cường đại như thế.
Mặc dù trước đó nàng rất có lòng tin với vị hôn phu Bát Trận Chân Đế của mình, cho rằng Bát Trận Chân Đế chắc chắn có thể quét ngang thế hệ trẻ. Thế nhưng lúc này nội tâm của Binh Trì Hàm Ngọc dao động. Lúc này trong lòng nàng có ảo giác rằng, đứng trước Lý Thất Dạ, Chân Đế vô địch như Bát Trận Chân Đế cũng trở nên nhỏ bé.
Tần Kiếm Dao nhìn màn này, không khỏi thở dài. Nàng biết đại thế đã định, đại thế của Cửu Bí đạo thống đại định, tân hoàng chính là tồn tại chí cao vô thượng ở Cửu Bí đạo thống. Trước đó tân hoàng chỉ đùa nghịch thiên hạ mà thôi. Người trong thiên hạ, bất kể ưu tú ra sao, bất kể mạnh mẽ ra sao thì cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi, chỉ là tồn tại như sâu kiến mà thôi.
Nhìn thấy màn này, Quan Hải Đao Thánh cười khổ. Hắn biết, vừa rồi Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ đang giỡn chơi với hắn mà thôi. Lý Thất Dạ để hắn đỡ được ba đao là đã hạ thủ lưu tình rồi.
Nếu như Lý Thất Dạ nghiêm túc thì sợ rằng ngay cả một đao hắn cũng không đỡ nổi. Làm không khéo thì một đao chém xuống, lập tức chém hắn thành hai khúc.
Lúc này Quan Hải Đao Thánh cười khổ sở. Mặc dù hắn không phải là người cuồng vọng tự đại, thế nhưng hắn tự nhận mình tài cao. Thế nhưng bây giờ so với tân hoàng thì chút ít thành tựu của hắn chẳng là gì hết, thậm chỉ còn không đáng giá một xu.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt chấn động, miệng há thật lớn, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.