Lúc này, Lý Thất Dạ bất chợt xoay người, lạnh lùng nhìn Mã Minh Xuân đang cầm bảo tháp. Mã Minh Xuân lùi lại mấy bước, hắn sợ hãi nổi hết da gà, vô thức lùi lại.
- Mang binh làm phản, đã tha ngươi tội chết rồi, vậy mà còn không biết tiến thối.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Mã Minh Xuân, nói:
- Hôm nay, phải chết!
Vừa nói xong, một đá ngang trời. Cú đá này quá nhanh, chớp mắt hư không vỡ vụn, xuất hiện một cái khe, như thể không gian bị cắt đứt. Đồng thời, cú đá giáng xuống, lưu lại tàn ảnh.
Cú đá ngang trời này của Lý Thất Dạ không hề có biến hóa chiêu thức, cũng không có ảo diệu đại đạo, chỉ là một cú đá ngang mà thôi, bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Thế nhưng cú đá ngang bình thường tới mức không thể bình thường hơn này lại khiến vô số lão tổ khiếp vía, sắc mặt đại biến. Cú đá ngang này giáng xuống, chính là tuyệt sát, hơn nữa ngươi không cách nào trốn được, cho dù ngươi có trốn tới chân trời thì cũng không thể thoát khỏi cú đá này.
- Giết...
Mã Minh Xuân cũng khiếp vía. Hắn biết cú đá này rất khủng bố, thế nhưng hắn đã không còn đường lui rồi. Ngoại trừ đánh một trận ra thì hắn không còn lựa chọn nào nữa.
Khi Mã Minh Xuân rống lên thì toàn thân hắn dâng trào thần hoàn. Từng vòng thần hoàn phóng lên trời, tách thiên địa, mở đại đạo trật tự, hệt như đang khai sáng thiên địa vạn vực.
"Đùng"
Mã Minh Xuân dốc hết sức lực, tất cả chân khí đều dồn hết vào bảo tháp. Khi bảo tháp của hắn phóng lên trên trời, đối cứng với cú đá của Lý Thất Dạ thì chỉ nghe có tiếng gào gừ.
"Gừ!" Trong tiếng gào gừ này, chỉ thấy chín con chân long xuất hiện. Chín con chân long kéo bảo tháp, dắt thiên địa vạn vực đánh về phía cú đá ngang của Lý Thất Dạ.
Đây là đòn đánh mạnh mẽ nhất của Mã Minh Xuân, Cửu Long Hộ Tháp. Tháp này đánh ra, mượn sức mạnh của chín con chân long, chớp mắt khí tức chân long tràn khắp thiên địa, chín con chân long phóng thẳng lên trời, giương nanh múa vuốt, như thể muốn xé rách toàn bộ thiên địa vậy.
Chín con chân long này hết sức kinh khủng, sức mạnh của chúng nó có thể xé rách toàn bộ hư không, tất cả sinh linh đều bị xé tan thành từng mảnh vụn.
"Phanh..."
Một cú đá giáng xuống thật mạnh, trong nháy mắt, thiên địa như bị đánh về nguyên điểm.
Khi cú đá này giáng xuống thì có tiếng hét thảm, chín con chân long bị đạp nát, chớp mắt bị đạp thành bột mịn, toàn bộ hư không cũng chôn vùi theo.
Chỉ nghe "phanh" một cái, cú đá đạp mạnh lên bảo tháp. Ngay sau đó, chỉ nghe "răng rắc", chỉ thấy bảo tháp chia năm xẻ bảy, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ, rải rác khắp trời.
- A...
Có tiếng hét thảm. Chỉ thấy Mã Minh Xuân bị đạp trúng, thân thể bị đạp thành hai nửa, trong tiếng "xuy", máu tươi tung tóe, bầu trời đổ mưa máu.
Cuối cùng có tiếng "rầm" vang lên, hai khúc thân thể của Mã Minh Xuân rớt vào hồ nước, nhuộm đỏ nước hồ, máu tươi đỏ chót từ từ lan ra khắp hồ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngây dại, tất cả mọi người không sao tin nổi, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn màn này, tất cả mọi người sợ hồn phi phách tán.
Một gối giết chết Thang Hạc Tường đã kinh khủng lắm rồi, thế nhưng một cú đá ngang giáng xuống, vừa đánh nát bảo tháp của Mã Minh Xuân, vừa đạp đứt đôi thân thể của Mã Minh Xuân. Sức mạnh này, khủng bố biết mấy.
Chân Thần bất hủ... Mã Minh Xuân chính là một tôn Chân Thần bất hủ, vậy mà lại không thể tiếp nổi một chiêu của Lý Thất Dạ. Thử nghĩ mà xem, điều này khủng bố biết mấy? Chuyện này mà nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ hù chết tất cả mọi người.
Thiên địa yên tĩnh đáng sợ. Lúc này tất cả mọi người không sao tỉnh táo nổi, vô số người bị hù tới mức hai chân mềm nhũn, co quắp ra đất. Có người thì sợ hãi tới mức đái hẳn ra quần.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả một tôn Chân Thần bất hủ cũng không thể chịu nổi một đòn, như vậy thì thế gian này còn ai có thể địch lại?
- Oa...
Người nhát gan bị hù tới mức nôn luôn cả mật. Lúc này hai chân của bọn họ còn đang run rẩy cầm cập.
- Chuyện này... quá kinh khủng rồi.
Đừng nói là tu sĩ trẻ tuổi, mà ngay cả lão tổ thế gia cũng run rẩy hai chân.
Đối với bọn họ, Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân đã khủng bố lắm rồi. Thế nhưng vẫn bị tân hoàng đạp thành hai nửa. Tân hoàng quá cường đại, nói không chừng hắn chỉ cần búng một ngón tay thì đã có thể đồ diệt một môn phái truyền thừa.
Máu tươi nhuộm đỏ nước hồ. Máu tươi từ từ loang khắp hồ nước, hai khúc thân thể của Mã Minh Xuân chìm vào đáy hồ.
- Chết rồi sao.
Nhìn máu tươi nhuộm đỏ nước hồ, ngay cả lão tổ thế gia cũng đặt mông ngồi xuống đất, thì thào nói rằng.
Lúc này, ngay cả Tần Kiếm Dao, Quan Hải Đao Thánh cũng khiếp sợ. Nhất là Quan Hải Đao Thánh từng ra tay lĩnh giáo thực lực của Lý Thất Dạ thì càng hít lạnh một hơi, cảm thấy hít thở không thông.
Mặc dù Tần Kiếm Dao cùng Quan Hải Đao Thánh đã có đánh giá sơ bộ thực lực của Lý Thất Dạ, bọn họ đều cho rằng Mã Minh Xuân không phải là đối thủ của tân hoàng.
Thế nhưng bọn họ lại không đoán được Mã Minh Xuân thất bại nhanh như vậy. Một đá đạp Mã Minh Xuân thành hai nửa, kết cục này, bọn họ chưa từng nghĩ tới. Chuyện này quá khó tin, đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên nội tâm của Quan Hải Đao Thánh phát lạnh, cảm thấy hít thở không thông. Vừa rồi hắn với Lý Thất Dạ đấu với nhau ba đao không chỉ là Lý Thất Dạ hạ thủ lưu tình, mà còn là một loại ban ân vô thượng.
Thử nghĩ mà xem, một đá đạp Mã Minh Xuân thành hai nửa, có thể thấy Lý Thất Dạ ra tay có uy lực khủng bố như thế nào rồi. Mã Minh Xuân chính là Chân Thần bất hủ hàng thật giá thật. Luận thực lực, Mã Minh Xuân mạnh hơn hắn vô số lần.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn giết hắn, đừng nói một đạo, mà e rằng hắn vừa xông lên thì đã bị chém rồi, làm gì có cơ hội ra tay chứ. Hắn có thể đấu với Lý Thất Da ba đao, chính là được ban ân vô thượng.
Vất vả lấy lại bình tĩnh, Quan Hải Đao Thánh toàn thân lạnh buốc. Vừa rồi hắn vô tình đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, sinh tử của hắn chẳng qua chỉ là một suy nghĩ của Lý Thất Dạ mà thôi.
Tần Kiếm Dao luôn luôn bình tĩnh tự tại cũng mặt mày trắng nhách. Nàng luôn luôn đạo tâm kiên định, cho dù đối mặt với sóng to gió lớn thì cũng có thể bình tĩnh tự tại. Thế nhưng lúc này nàng cũng cảm thấy rùng mình, bởi vì sức mạnh này quá kinh khủng tuyệt luân.
Lúc này, Tần Kiếm Dao nảy sinh một loại ảo giác, nàng không khỏi nhớ tới câu nói của Lý Thất Dạ... sâu kiến!