-... Huống chi còn có ba cự đầu chưa ra tay nữa, như Mộc gia, như Lý gia, đặc biệt là Đoạn Ngọc Chân Đế, nàng tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện. Đến lúc đó, nếu như ba cự đầu cùng tới, như vậy Minh Lạc thành mới chính thức nổi phong vân.
Nói tới đây, ánh mắt của vị lão tổ này híp lại, dường như hắn có thể nhìn thấy thời khắc đó tới.
- Đệ nhất hung nhân rất cường đại, tuy nhiên, hắn có thể đỡ được một hai người, nhưng hắn có thể đỡ được tất cả cường giả sao? Cho dù hắn mạnh tới mức có thể đỡ được Tàng Kim Động, đỡ được Khách Minh, thế nhưng có thể đỡ được ba cự đầu sao? Lý gia Cổ Nhất Phi vẫn chưa ra tay, nếu như hắn ra tay thì không thể nói chừng.
Có lão tổ khác tán thành.
- Chúng ta bình tĩnh là được, chờ bão tố kéo tới, hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết được. Chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực thì tới lúc đó có thể đục nước béo cò.
Vị lão tổ này nói chậm.
Mặc kệ tu sĩ cường giả rút khỏi Minh Lạc thành ôm tâm tính như thế nào, mặc kệ bọn họ tính toán nhỏ nhặt như thế nào, thế nhưng, không một ai dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước. Kể từ đó, toàn bộ Minh Lạc thành càng trở nên yên tĩnh.
- Đại ân của công tử, Minh Lạc thành đời đời kiếp kiếp ghi nhớ.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết dập đầu, cảm kích vô tận.
- Lui xuống đi.
Lý Thất Dạ hơi mở mắt, sau đó nhắm lại, nói:
- Bão tố sắp tới, hãy ở trong Minh Lạc thành, đừng ra ngoài.
- Chúng ta nhất định nghe lời công tử.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết lạy bái xong rồi mới chậm rãi lui xuống.
Cũng như Ngô Hữu Chính đã nói, Minh Lạc thành ghi nhớ đại ân đại đức của Lý Thất Dạ, đối với con dân còn sống của Minh Lạc thành, Lý Thất Dạ chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ, chính là chúa cứu thế của bọn họ.
Cho nên, ngày thứ hai, mỗi nhà trong Minh Lạc thành đều lập trường sinh bài cho Lý Thất Dạ, con dân của Minh Lạc thành đều cầu nguyện Lý Thất Dạ trường sinh.
Hơn nữa con dân Minh Lạc thành còn điêu khắc một tấm bia lớn ghi chép đại ân đại ức của Lý Thất Dạ đối với Minh Lạc thành.
Đồng thời, Sơ Thạch tông vốn đã rút lui khỏi Minh Lạc thành đã được Ngô Hữu Chính đón trở lại.
Có thể nói, lúc này không còn nơi nào an toàn hơn Minh Lạc thành nữa. Minh Lạc thành dưới sự che chở của Lý Thất Dạ an toàn hơn những nơi khác ở Thạch Vận đạo thống gấp trăm lần. Cũng chính vì vậy Ngô Hữu Chính mới đón các đệ tử Sơ Thạch tông rút lui trở lại.
Quay về mái nhà cũ của mình, đệ tử Sơ Thạch tông vui không gì bằng.
Khi Minh Lạc thành bắt đầu yên ổn thì một hôm, chỉ nghe một tiếng "ông", một tấm đế kỳ vượt không bay đến, xẹt qua chân trời như một viên sao băng.
Cuối cùng, một tiếng "phanh" vang lên, tấm đế kỳ này cắm trên một trạm gác bên ngoài Minh Lạc thành.
- Có người đến.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này vượt không bay đến, cắm trên trạm gác, không ít tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành bị kinh động.
Rất nhiều người nhìn qua, nhìn thấy trên đế kỳ thêu một chữ "Kiếm", chữ "Kiếm" này phun ra đế uy, giống như một thanh đế kiếm rút ra khỏi vỏ, khiến người nhìn phải phát khiếp.
- Mộc Kiếm Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế muốn đến Thạch Vận đạo thống.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này, tất cả mọi người đều biết ai đến.
- Mộc gia muốn đến.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này, không ít người rối loạn. Minh Lạc thành náo nhiệt lâu như vậy, Mộc gia trong ba cự đầu cuối cùng cũng đã tới.
"Ông..."
Lúc này, tấm đế kỳ cắm trên trạm gác lưu chuyển pháp tắc Chân Đế, vô số pháp tắc Chân Đế buông xuống từ đế kỳ, nháy mắt phủ kín trạm gác.
"Ông"
Khi pháp tắc Chân Đế cắm rễ sâu vào trạm gác thì một cánh cửa mở ra.
Trong tiếng "ông" này, cánh cửa mở ra, bên trong cánh cửa hào quang dập dờn, mặc dù không ai bước ra, thế nhưng khi nhìn thấy bên trong cánh cửa đạo văn Chân Đế đan dệt, mọi người đều biết cánh cửa này dẫn thẳng tới Mộc gia.
"Đùng đùng đùng"
Khi đạo văn lít nha lít nhít bao trùm toàn bộ gò núi thì chỉ thấy từng tòa lầu cao, cổ điện đột ngột mọc lên.
Những tòa lầu cao, cổ điện này là đạo văn đan dệt với nhau. Khi lầu cao, cổ điện mọc lên thì chúng nó được pháp tắc Chân Đế cường đại gia trì, nhất thời những tòa lầu cao, cổ điện này có được sức mạnh Chân Đế cường đại vô song. Rất hiển nhiên, những tòa lầu cao, cổ điện này lúc này được lực lượng Chân Đế gia trì, nơi này lập tức trở thành đạo thổ của một vị Chân Đế.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người rùng mình. Mộc Kiếm Chân Đế còn chưa tới, hắn có thể ở Mộc gia, cũng có thể ở nơi xa xôi nào đó ở Đế Thống Giới.
Hắn chỉ ném ra một tấm đế kỳ cách tinh không vô ngần, tấm đế kỳ này xẹt qua chân trời, ghim chính xác ở bên ngoài Minh Lạc thành, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi.
Thế nhưng thông qua tấm đế kỳ này, Mộc Kiếm Chân Đế trực tiếp mở ra một cánh cửa bên ngoài Minh Lạc thành, chế tạo ra một đạo môn có thể nối liền Mộc gia tới Thạch Vận đạo thống.
Thần thông như thế, ngoại trừ Mộc Kiếm Chân Đế có bảo vật khó lường ra thì công lực của hắn cũng hết sức dọa người, thực lực cường đại tới mức khiến đông đảo Chân Thần bất hủ cảm thấy kiêng kỵ.
Đáng sợ nhất là, Mộc Kiếm Chân Đế còn chưa giá lâm thì pháp tắc đại đạo của hắn đã dựng đạo thổ ngay nơi này, để sức mạnh đại đạo tràn lan khắp mọi nơi, giống như hoa mọc đầy đất.
- Ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục.
Có Chân Thần bất hủ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán.
Ngay cả Chân Thần bất hủ có thực lực tương đương Mộc Kiếm Chân Đế nhìn thấy cảnh tượng này cũng hết sức cảm khái.
Ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục. Câu nói này không phải không có đạo lý. Thông thường khi đạt tới một độ cao nào đấy, Chân Đế thường mạnh hơn Chân Thần bất hủ, nhưng đương nhiên cũng phải nhìn cấp độ cụ thể nữa.
Dù sao, khi Chân Đế thành đế thì lập tức mở ra mười hai mệnh cung, điểm này Chân Thần cùng Chân Thần bất hủ không thể nào sánh bằng.
Khi Chân Thần đại cảnh mở ra mệnh cung thứ ba thì sẽ trở thành Chân Thần đăng thiên. Chân Thần nhất trọng thiên có ba mệnh cung, nhị trọng thiên có bốn mệnh cung, Chân Thần tam trọng thiên có năm mệnh cung... cứ thế mà suy.
Khi đạt tới Chân Thần cửu trọng thiên thì sẽ có mười một mệnh cung, nếu như lúc này mở ra mệnh cung thứ mười hai thì sẽ trở thành bất hủ.
Cá chép hóa rồng, hóa thành bất hủ. Một khi trở thành Chân Thần bất hủ thì sẽ mở ra thiên địa rộng lớn hơn.