Lý Thất Dạ nói ra lời này,
ngữ khí bình thản, nhưng mà ở trong nháy mắt này cả người Lý Thất Dạ tựa như thay đổi, ngồi ở cửu thiên, chấp chưởng càn khôn, mắt nhìn xuống
cửu giới! Vào giờ khắc này cho dù là chư thiên ma thần cũng bị khí thế
kia của hắn chấn nhiếp.
Nhất thời không chỉ là tiểu tặc, chính là Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu
Điệp đều bị khí thế của Lý Thất Dạ chấn nhiếp, trong lòng nhất thời run
lên, có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc! Một loại bản năng sợ hãi
phát ra từ sâu trong nội tâm, vào giờ khắc này bất luận là tỷ đệ Trì
Tiểu Điệp hay là tiểu tặc đều tin tưởng Lý Thất Dạ nói được là làm được, thậm chí có thể tưởng tượng được Lý Thất Dạ đích thân tháo ra từng khúc xương của tiểu tặc, để cho bọn họ đều không khỏi nổi da gà, toàn thân
phát rét.
Đặc biệt là tiểu tặc, lai lịch của hắn bất phàm, so sánh với tỷ đệ Trì
Tiểu Điệp thì càng gặp qua nhiều sóng gió hơn, so sánh với tỷ đệ Trì
Tiểu Điệp thì càng thêm trưởng thành, nhưng mà vào lúc này trong lòng
của hắn không khỏi rùng mình một trận, vào giờ khắc này hắn cảm nhận
được chính mình gặp được một người sâu không lường được, thiếu niên ở
trước mắt so với mình thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn, nhưng mà tuyệt đối là đáng sợ vô cùng! Hắn tin tưởng, nếu như chọc phải vị thiếu niên trước
mắt này tuyệt đối là chết không có chỗ chôn, nghĩ tới đây, hắn tự nhận
là to gan lớn mất cũng không khỏi giật mình!
Trì Tiểu Điệp cũng ngây ngốc một chút, khí thế kia của Lý Thất Dạ bất
luận nhìn như thế nào cũng không giống như là người đang lừa gạt dược
liệu của đệ đệ nàng, khí thế như vậy của hắn, đúng như theo lời của hắn, có lẽ là bảo vật của Sư Hống môn, hắn còn không thèm quan tâm!
Tiểu tặc cũng tốt, tỷ đệ Trì Tiểu Điệp cũng được, ba người bọn họ đều
chị chấn động rồi, nếu như nói Chín chín tám mươi mốt biến của tiểu tặc
có thể từ một người biến thành một người khác, thậm chí có thể làm cho
người ta thoáng cái không nhận ra, nhưng mà khí thế giống như Lý Thất
Dạ, loại thần uy cao cao tại thượng ngồi trên cửu thiên này, đây không
phải là có thể giả bộ được, cho dù Chín chín tám mươi mốt biến của tiểu
tặc cũng là không biến ra được đấy!
- Huynh đài phân phó như thế, ta tất nhớ kỹ trong lòng!
Tiểu tặc trở nên cẩn thận, không dám càn rỡ, bái Lý Thất Dạ một cái,
theo ánh mắt của hắn, nếu thật sự chọc phải thiếu niên ở trước mắt này
tuyệt đối là chết không có chỗ chôn!
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi tên là gì?
Vào lúc này khí thế uy nhiếp cửu thiên mới vừa ròi của hắn tiêu tán
không còn chút gì, lại khôi phục lại bộ dáng thiếu niên bình thường mới
vừa rồi.
- Người gọi ta là Tư Không Thâu Thiên!
Sau khi Lý Thất Dạ tán hết khí thế, lúc này tiểu tặc mới thở phào nhẹ
nhõm, thần thái mới vừa rồi của Lý Thất Dạ thật sự là đáng sợ, hắn tình
nguyện đi đối mặt với những lão bất tử của đại giáo cương quốc kia, lại
cũng không muốn đi đối mặt với một mặt uy nhiếp cửu thiên này của Lý
Thất Dạ, đây thật là đáng sợ, hắn tin tưởng đêm hôm nay ngủ đều sẽ gặp
ác mộng!
Nghe được cái tên "Tư Không Thâu Thiên" này, Trì Tiểu Điệp nhìn chằm chằm vào tiểu tặc trước mắt, nói:
- Ngươi chính là Tư Không Thâu Thiên bị người người hô đánh ở Đông Bách
thành! Bị vạn người mắng là bách biến gian thương, trộm mộ, kẻ cướp
cuồng, tiểu thâu vô sỉ hạ lưu...
- Cô nương, tin đồn phía ngoài không thể tin, không thể tin!
Tư Không Thâu Thiên bị Trì Tiểu Điệp đọc lên một đống biệt danh như vậy, hết sức khó xử, nói:
- Ta chỉ là một tên bán hàng rong mà thôi, thuận tiện ở trên mặt đất
nhặt một chút đồ bỏ đi mà người khác không cần, chưa nói tới là gian
thương, càng không phải là tiểu thâu gì.
- Thúi lắm, vậy ngươi lừa gạt dược liệu của ta thì sao! Còn nói không
phải là gian thương tiểu thâu, rõ ràng là lừa một đống lớn dược liệu!
Tiểu tặc, ngươi là hại ta thảm rồi, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho
ngươi!
Bị Trì Tiểu Đao mắng như vậy, Tư Không Thâu Thiên hết sức khó xử, hắn cười khan nói:
- Trì huynh đệ, a, a, a, cái kia, cái kia, kỳ thật ta cũng không phải
thật tâm muốn lừa ngươi. A, a, kỳ thật thì là như vậy, lúc ấy nha, thật
sự là ta muốn trị lành vấn đề của ngươi, thời điểm vừa mới bắt đầu ta
còn tưởng rằng thể chất khí huyết của ngươi bá đạo khó chế ngự, cho nên
ta lúc ấy là tính toán điều hòa khí huyết của ngươi một chút...
- ... Nhưng mà lúc ta thật sự trị liệu cho ngươi, ta mới phát hiện kỳ
thật không phải là như vậy, ở lúc đó ta mới hiểu được ngươi đây không
phải là thể chất huyết khí bá đạo đơn giản, mà là một loại bệnh trạng sư giảo quy cực kỳ hiếm thấy, a, a, a, thật ra mà nói, ta còn thật sự là
tâm có thừa nhưng mà lực chưa đủ, loại bệnh trạng này của ngươi nhất
định phải cải mệnh, cái này rất khó khăn, ngươi cũng biết, chuyện cải
mệnh này so với lên trời còn khó hơn, cần có vô thượng đan phương thích
hợp, còn caanfa có dược đạo chi công vô thượng...
Tư Không Thâu Thiên hết sức khó xử, biện giải cho mình mà nói.
Lời nói của Tư Không Thâu Thiên để cho tỷ đệ Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu
Điệp ngây ngốc một chút, đặc biệt là Trì Tiểu Điệp, phương tâm chấn
động, theo lời nói của Tư Không Thâu Thiên chính là giống nhau như đúc
với Lý Thất Dạ đấy!
- Nhưng mà đây cũng không phải là cái cớ để ngươi lừa gạt dược liệu của ta!
Lúc này tức giận của Trì Tiểu Đao tiêu tan không ít, nhưng mà vẫn hết sức khó chịu nói.
Tư Không Thâu Thiên cười khan một tiếng, nói:
- Trì huynh đệ, ở lúc ấy ta không phải là thuần tâm lừa gạt dược liệu
của ngươi, ta cũng nghĩ đến trị lành vấn đề của ngươi, thuận tiện kiếm
chút ít lời lão, ta ít nhiều gì cũng phải kiếm được một chút dược liệu,
ngươi nói có đúng hay không? Nhưng mà thời điểm bắt đầu trị liệu cho
ngươi, ngươi vốn cũng không phải là loại bệnh này, đó căn bản là trị
không hết, a, a, a, thật không dối gạt Trì huynh đệ, lúc ấy ta, ta là
khoe khoang khoác lác, ở lúc đó ta không muốn mất mặt, cho nên trước
tiên chạy đi, ta thật lòng không phải là muốn lừa gạt dược liệu của
ngươi đấy!
- Ta bất kể ngươi có phải cố tình lừa gạt ta hay không, đem toàn bộ dược liệu trả lại cho ta!
Trì Tiểu Đao hết sức khó chịu nói.
Bị người bắt được, Tư Không Thâu Thiên cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, cười gượng nói:
- Tốt, chờ ta đem dược liệu của Trì huynh đệ đều gom đủ, ta sẽ đưa đến Sư Hống môn cho ngươi!
- Ta mới không tin chuyện ma quỷ như vậy của ngươi!
Trì Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi tốt nhất là bây giờ đưa cho đệ đệ của ta!
- Cái này, cái này thật là có chút khó khăn, hiện tại ta không có nhiều dược liệu như vậy!
Tư Không Thâu Thiên lúng túng cười khan nói.
Lý Thất Dạ cắt đứt lời nói của hắn, nhìn Tư Không Thâu Thiên, nói:
- Ngươi biết trộm mộ?
- Huynh đài nói đùa, chút ít bản lĩnh của ta đây nào dám nói trộm mộ,
chỉ là ở nghĩa địa nhặt được một ít đồ bỏ đi mà người ta ném mà thôi. Tư Không Thâu Thiên vội vàng phủ nhận, hắn còn thật sự có chút sợ Lý Thất
Dạ.