Nhìn đạo thống như thế, có lão tổ buông tiếng thở dài:
- Có lẽ đạo thống Mộc gia còn cá lọt lưới.
Dù sao đạo thống rộng mênh mông, các đệ tử sẽ không ở hết trong đạo thống, sẽ có một số ở bên ngoài.
Đạo thống Mộc gia lặng lẽ bứng lên trước mắt bao người, biến mất trong vũ trụ, không ai biết nó bay đi đâu.
Tóm lại từ khi đạo thống Mộc gia biến mất không còn xuất hiện trong Đế Thống giới, từ đó Mộc gia xóa sổ khỏi Đế Thống giới. Đạo thống từng vô cùng hiển hách trong một đêm tan biến, thành lịch sử.
Đám người nhìn đạo thống lặng lẽ bay đi, nỗi lòng vô cùng phức tạp. Ngẫm lại xem Mộc gia mạnh không? Là đạo thống một trong ba thủ lĩnh đủ để uy hiếp thiên hạ, trên cõi đời khó ai lay động được Mộc gia. Nhưng cuối cùng tan biến trong một đêm, bị xóa sổ khỏi Đế Thống giới.
Ngẫm lại đạo thống của mình, dù mạnh cỡ nào cũng không thể so sánh với Mộc gia được. Mộc gia có kết cục như thế gióng lên hồi chuông cảnh báo cho vô số cường giả tu sĩ.
Có lão tổ cảm khái:
- Hoa không đỏ trăm ngày, người không sung túc mãi.
Nhiều người bắt đầu tự xét lại, thầm cảnh giác bản thân tuyệt đối đừng để rơi vào kết cục của Mộc gia.
- Như thế nào, không trốn sao?
Khi mọi người buồn thay cho Mộc gia, xúc động vì một đạo thống mất đi, không ai chú ý đến hai người. Họ là Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh.
Lý Thất Dạ xuất hiện trước mặt hai người. Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh lặng im, mặt chết lặng, bọn họ đã biết vận mệnh của mình.
Mọi người nhìn hướng Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh.
Ngày xưa Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh là nhân vật uy hiếp thiên hạ, nhưng hôm nay khi Lý Thất Dạ đứng đó, hai người thật nhỏ bé, chỉ như con kiến với hắn. Ngẫm lại Trường Tồn như Bách Nhật Đạo Nhân còn thành tro bụi, tồn tại như Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh có thể nhảy nhót sao?
Thái Thanh Hoàng khuôn mặt đờ đẫn cảm khái thở dài:
- Thiên hạ to lớn cũng không chỗ dung thân.
Thái Thanh Hoàng cười cay đắng:
- Thế gian lớn đến đâu cũng không chỗ trốn.
Lúc này dù Lý Thất Dạ tha cho hai người chạy thì Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh lười trốn. Vì hai người có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô nghĩa, bởi vì bọn họ như con kiến trước mặt Lý Thất Dạ, họ có trốn xa hơn nữa miễn hắn muốn giết thì vỗ một bàn tay đủ đập dẹp họ.
Lúc này không ai đồng tình Thái Thanh Hoàng, vì chính hai người tự tìm đường chết.
- Ai kêu Thái Thanh Hoàng tự tìm chết.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
- Các ngươi còn tự hiểu bản thân, vậy các ngươi tự sát hay muốn ta ra tay?
Mọi người nhìn Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh chằm chằm. Hai người dù gì là đại nhân vật đương thời, tồn tại như bọn họ không thể nào lặng lẽ chết đi, có lẽ họ nên có cái chết sĩ diện chút.
Mọi người nhìn Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, chờ hai người đáp lời.
Người trong thiên hạ cho rằng kết cục của Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đã định sẵn. Bách Nhật Đạo Nhân còn khó thoát chết chứ nói gì hai người.
Đối với Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh chỉ khác là hai người chết kiểu gì, cuối cùng vẫn phải chết.
Trong lúc Thái Thanh Hoàng lặng im thì Tôn Lãnh Ảnh đứng ra từ tốn nói:
- Hỡi bệ hạ tôn kính, chúng ta có thể bàn điều kiện.
Lý Thất Dạ cười nhìn Tôn Lãnh Ảnh:
- Bàn điều kiện? Ngươi cảm thấy trong tay các ngươi có tiền cược gì để bàn điều kiện với ta sao?
Tôn Lãnh Ảnh hít sâu, khom người, dáng vẻ cung kính nói:
- Bẩm bệ hạ, chúng ta biết tung tích của nương nương, biết nương nương rơi vào tay ai. Chúng ta phải thanh minh rằng chúng ta không có chút ác ý với nương nương, chỉ muốn mang nương nương đi dụ bệ hạ vào cạm bẫy, chúng ta chưa từng muốn làm hại nương nương.
Lý Thất Dạ ung dung cười hỏi:
- Có gì khác nhau sao?
Tôn Lãnh Ảnh hít sâu cúi gập người:
- Cựu thần biết bắt đi nương nương là đã chạm vào nghịch lân của bệ hạ, đây là tội đáng muôn chết, cựu thần không đùn đẩy trách nhiệm. Cựu thần nguyện báo tin tức cho bệ hạ để lập công chuộc tội, cựu thần chỉ có một điều kiện.
Nghe Tôn Lãnh Ảnh nói thế mọi người nhìn gã, đều tò mò gã muốn điều kiện gì. có người thầm phỏng đoán rất có thể Tôn Lãnh Ảnh bán đứng Thái Thanh Hoàng. Vì với nhiều người vào phút sống chết ai đều muốn sống thừa, bắt lấy một tia sự sống, không muốn chết. Dù Tôn Lãnh Ảnh bán đứng Thái Thanh Hoàng thì mọi người chẳng thấy lạ, đây là lẽ thường của con người.
Lý Thất Dạ cười cười:
- À, nếu xin ta cho ngươi để lại toàn thây gì đó thì ta có thể thành toàn, thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Tôn Lãnh Ảnh cúi gập người dáng vẻ cung kính nói:
- Thưa bệ hạ tôn kính, cựu thần chỉ cầu xin bệ hạ tha thứ tiên hoàng. Tất cả tội là do cựu thần, là cựu thần trước tiên đề nghị bắt cóc nương nương dụ bệ hạ vào tròng, là cựu thần tự ra ý. Nên cựu thần chấp nhận gánh mọi hành vi phạm tội, chỉ xin bệ hạ tha cho một đường.
Mọi người nghe Tôn Lãnh Ảnh nói, thầm kinh thán. Nhiều người bị bất ngờ, khâm phục.
Có Bất Hủ Chân Thần cảm khái:
- Tôn Lãnh Ảnh thật là một thế hệ trung thần, hèn gì Thái Thanh Hoàng xem trọng hắn như vậy. Ba đời làm thần vẫn trung thành hết mực không phai mờ, hèn gì Thái Thanh Hoàng xem hắn là phụ tá đắc lực.
Có hoàng đế chấp chưởng quyền lớn đạo thống nhìn Tôn Lãnh Ảnh trung thành đến vậy thì hâm mộ bảo:
- Đời người được một trung thần đã đủ.
Người trong thiên hạ đều kinh thán, bao người khâm phục, nhiều người hâm mộ.
Người trong thiên hạ biết Tôn Lãnh Ảnh đi theo Thái Thanh Hoàng ba kiếp, ba kiếp qua gã luôn hết mực trung thành với Thái Thanh Hoàng, lập nhiều công lao lớn lao. Đương nhiên cho tới nay Thái Thanh Hoàng không phụ Tôn Lãnh Ảnh, khi Thái Thanh Hoàng thống trị Cửu Bí đạo thống thì Tôn Lãnh Ảnh nắm quyền lớn, Thái Thanh Hoàng rất xem trọng gã.
Khi ở Cửu Bí đạo thống nhiều lúc Tôn Lãnh Ảnh đại biểu cho Thái Thanh Hoàng, đại biểu quyền uy của Thái Thanh Hoàng. Thái Thanh Hoàng chưa bao giờ lo Tôn Lãnh Ảnh sẽ vượt quá giới hạn.
Có thể nói ba kiếp qua hai chủ tớ là phó trung thành hết dạ với chủ, chủ đối với phó như cánh tay đắc lực.
Đôi chủ tớ như vậy là giai thoại trong Đế Thống giới, khiến bao người hâm mộ. Bao người thống trị, bao vị tồn tại nắm quyền cao trong lòng khát vọng có thần tử trung thành như vậy.
Vào phút sống chết điều Tôn Lãnh Ảnh suy nghĩ đầu tiên không phải bản thân mà là Thái Thanh Hoàng, chỉ cần có một cơ hội duy nhất sống sót gã sẽ nhường lại cho Thái Thanh Hoàng chứ không phải bản thân.
Trung thần như vậy sao không khiến người nghiêm nghị? Không khiến người khâm phục?