Nghĩ vậy các trưởng lão ướt mồ hôi lạnh.
Trần Duy Chính tỉnh táo lại, chậm rãi nói:
- Các vị, cố gắng lên, sư tổ có kỳ vọng cao với chúng ta, đừng phụ tấm lòng của sư tổ.
Nhiều trưởng lão vỗ ngực bảo đảm:
- Tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định càng anh dũng tiến lên, chấn hưng tông môn!
Trần Duy Chính nhẹ gật đầu, gã nhìn vết máu dưới đất, ra lệnh:
- Sai người dọn dẹp đi.
Sau đó Trần Duy Chính rời đi, trong lòng vui vẻ chưa từng có. Trần Duy Chính nhìn thấy hy vọng chấn hưng của Hộ Sơn tông, có Lý Thất Dạ hộ giá hộ tống, nếu Hộ Sơn tông không cố gắng, không vươn lên thì xứng đáng xuống dốc.
Những ngày Lý Thất Dạ ở trong Hộ Sơn tông trôi nhanh. Sau khi tiêu diệt đám Phù Khôn thì hắn không còn tỉnh lại, tất cả thần thức lo tập trung luyện hóa tồn tại khủng bố. Tồn tại khủng bố vô địch dù từng bị thương nặng, không ở thời kỳ đỉnh cao nhưng Lý Thất Dạ rất khó hủy diệty.
Dù Lý Thất Dạ sử dụng Thái Sơ Nguyên Mệnh hủy tồn tại khủng bố vô thượng, nhưng cần thời gian rất dài mới xong.
Không thể tưởng tượng sự cường đại của Thái Sơ Nguyên Mệnh, đó là thứ khủng bố không gì sánh bằng, có là Thủy Tổ cũng không chịu nổi lực lượng mài mòn. Nếu bị Thái Sơ Nguyên Mệnh hủy thì rất nhanh sẽ thành mây khói.
Nhưng tồn tại vô cùng khủng bố này chịu đựng lực lượng của Thái Sơ Nguyên Mệnh, có thể thấy y mạnh đến mức nào.
Lý Thất Dạ không sốt ruột, hắn có nhiều thời gian, hủy diệt được tồn tại vô cùng khủng bố này, cướp hết mọi thứ của y thì sẽ nhận được thu hoạch rất phong phú.
Điều này khiến Lý Thất Dạ hiểu biết sâu sắc hơn về tồn tại vô cùng khủng bố. Đối với Lý Thất Dạ thì thu hoạch như vậy chỉ mới là bắt đầu, tương lai còn đầy khó khăn, tràn ngập hung hiểm, vì đây mới chỉ có một tồn tại vô cùng khủng bố.
Trên chín tầng trời xa xăm có các bóng ma khổng lồ bàn cứ, có thứ vô cùng đáng sợ nhìn xuống thương sinh cửu thiên thập địa, vạn giới bát hoang.
Tương lai Lý Thất Dạ phải chiến đến cùng, hắn muốn khải hoàn trở về thì cần hiểu biết sâu sắc về tồn tại khủng bố như vậy, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Tồn tại khủng bố ở trong đạo tâm của Lý Thất Dạ sẽ khoanh tay chịu chết, nhiều lần chống cự hắn trấn áp tiêu hao.
Tiếc rằng ở trong đạo tâm của Lý Thất Dạ mọi chống cự chỉ là uổng phí, tồn tại khủng bố bị khóa chặt trong đạo tâm, bị Thái Sơ Nguyên Mệnh trấn áp gắt gao.
Hôm nay Lý Thất Dạ ngủ say thật lâu đột nhiên mở mắt, triệu kiến Trần Duy Chính.
Lý Thất Dạ đột ngột kêuh đến làm Trần Duy Chính hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, vội buông công việc xuống vội vàng chạy lại.
Trần Duy Chính đến nơi, vái Lý Thất Dạ:
- Sư tổ có gì dạy bảo?
Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính, ra lệnh:
- Lên đường, đi Luân Hồi Sơn thành một chuyến.
Trần Duy Chính giật mình kêu lên:
- Đi Luân Hồi Sơn thành?
Đang yên lành sao bỗng nhiên đòi đi Luân Hồi Sơn thành? Trần Duy Chính ngây người.
Tuy Luân Hồi Sơn thành cũng ở trong Tiên Ma đạo thống nhưng Hộ Sơn tông cách Luân Hồi Sơn thành rất xa.
Trần Duy Chính vội hỏi:
- Không biết sư tổ muốn đi Luân Hồi Sơn thành có chuyện gì? Có lẽ đệ tử có thể cống hiến sức lực.
Cho đến nay Lý Thất Dạ không nhúc nhích, thậm chí không đứng lên khỏi xe lăn, Trần Duy Chính cho rằng hắn bị tê liệt không thể rời khỏi xe lăn đi đường. ù sao đường đi Luân Hồi Sơn thành xa xôi, Lý Thất Dạ ngồi xe lăn có nhiều bất tiện, nếu có thể thì Trần Duy Chính sẵn sàng đi thay hắn.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, vẻ mặt mơ hồ như đang nhớ cái gì, dường như phương xa có cái gì hấp dẫn hắn, kêu gọi hắn:
- Đi nhìn xem.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, liếc Trần Duy Chính, dặn dò:
- Không chỉ mình ta đi, chọn bảy đệ tử đi cùng. Trong nhà ấm không bồi dưỡng ra xuất sắc được, muốn sinh trưởng thành cây lớn chọc trời thì phải trải qua mưa gió, ở bên ngoài trui rèn mới biết thế giới lớn thế nào.
Lý Thất Dạ định đi Luân Hồi Sơn thành một chuyến, một mình hắn đi cũng được, tốc độ càng mau. Nhưng Lý Thất Dạ mang theo đệ tử trẻ vì dự định thừa dịp hiếm khi rảnh rỗi rèn luyện đệ tử Hộ Sơn tông mộtp hen. Chờ lúc Lý Thất Dạ trấn áp hủy tồn tại khủng bố vô thượng thì không rảnh nữa, hắn không có thời gian rèn luyện đệ tử Hộ Sơn tông.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Trần Duy Chính mừng rỡ lạy dài:
- Đệ tử hiểu, đệ tử đi làm ngay!
Trần Duy Chính biết sư tổ như Lý Thất Dạ là cao nhân vô thượng, được hắn hộ giá hộ tống thì quá tuyệt vời, là thời cơ rèn luyện tốt nhất, đối với ai cũng là điều chỉ gặp chứ không thể cầu.
Mừng rỡ qua đi Trần Duy Chính hơi do dự nói:
- Sư tôn, sợ... sợ là chúng ta đi Luân Hồi Sơn thành cần chờ chút nữa. Hộ Sơn tông chúng ta không có năng lực vượt qua đến Luân Hồi Sơn thành, không thể vào cổ chiến trường rèn luyện.
Luân Hồi Sơn thành cách Hộ Sơn tông xa tít mù, Hộ Sơn tông có đạo môn trực tiếp đến Luân Hồi Sơn thành, nhưng bây giờ Hộ Sơn tông đã xuống dốc, không gánh nổi số lượng chân thạch cần thiết đến Luân Hồi Sơn thành.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Thế giới rộng lớn, đi trong trần thế cũng là rèn luyện, luyện đạo tâm.
Trần Duy Chính lạy dài:
- Đệ tử hiểu, đi làm ngay.
Được Lý Thất Dạ cho phép, Trần Duy Chính liền chọn đệ tử đi cùng, chuẩn bị khởi hành đi Luân Hồi Sơn thành.
Biết được có cơ hội theo sư tổ ra ngoài rèn luyện, không chỉ đệ tử trẻ, các trưởng lão, hộ pháp cũng kích động sôi trào.
Đám già biết người đi theo sư tổ du lịch rèn luyện tương lai sẽ thành trụ cột của Hộ Sơn tông, sẽ là người đảm đương một phía trong Hộ Sơn tông. Quan trọng hơn là được sư tổ tự mình chỉ điểm là điều đáng quý biết bao.
Được sư tổ chỉ điểm còn hơn tu hành trăm năm, suốt đời được ích lợi vô cùng.
Các hộ pháp, trưởng lão nhiệt tình đề cử đệ tử của mình cho tông chủ Trần Duy Chính, đề cử đệ tử ưu tú nhất, họ hy vọng đệ tử ưu tú của mình được theo sư tổ ra ngoài rèn luyện.
Trần Duy Chính không thiên vị lấy quyền mưu lợi riêng, lựa chọn đệ tử đi ra ngoài rèn luyện gã cố gắng giữ nguyên tắc công bằng, trải qua nhiều vòng sàn lọc, chọn ra bảy đệ tử trong đám đệ tử trẻ tuổi.
Đương nhiên trong bảy đệ tử Quách Giai Tuệ là người được chọn số một. Quách Giai Tuệ từng leo lên thần sơn, được Lý Thất Dạ chỉ định địa vị tiên hiền, tư cách của nàng cao hơn mọi người nhiều.