Đế Bá

Chương 4182: Một Đại Hắc Ngưu

Lời nói của Lý Thất Dạ làm rung động đạo tâm của nhóm Triệu Thu Thực, bọn họ không mấy tin tưởng, khó khăn lắm lấy lại tinh thần hỏi:

- Tại sao chúng ta chưa từng nghe có ai trở thành con rối của quang minh?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Bởi vì các ngươi không có cơ hội trông thấy. Nếu như các ngươi muốn chân thực thì nhìn vườn thánh thú là biết ngay.

Học sinh tò mò hỏi:

- Vườn thánh thú thì thế nào?

Các học sinh tò mò. Đỗ Văn Nhụy thở thở dài, gã không biết chuyện này là tốt hay xấu, vì có một số việc học sinh biết gã còn hơi sớm.

Lý Thất Dạ cười khẽ:

- Ngươi có thấy thánh thú trong vườn thánh thú chạy ra ngoài bao giờ chưa? Trong Quang Minh Thánh Viện này thánh quang sáng soi, khắp nơi đều là cõi yên vui, tại sao thánh thú trong vườn thánh thú chỉ ở trong đó? Không ai trói buộc, không có gồng xiềng nhốt chúng nó. Trừ thánh thú sinh trưởng ở địa phương ra có bao nhiêu mãnh thú ác điểu cường đại từ bên ngoài đến? Ở trong vườn thánh thú thời gian lâu rồi dần không muốn rời đi, xem vườn thánh thú như nhà mình. Trừ phi bị người cường đại không gì sánh bằng mang đi, hoặc người có duyên muốn nó đi cùng, không thì thánh thú bình thường sẽ chết già tại đây.

Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nói tiếp:

- Tại sao muôn thú tràn đầy dã tính, hung mãnh thô bạo cũng dần trở thành thánh thú tại đây? Đó là vì lực lượng quang minh mênh mông làm đạo tâm của chúng nó bị lạc, chúng hướng tới quang minh, sinh tồn trong quang minh, quên bản tính của mình, quên mình đến từ nơi đâu. Dĩ nhiên nói cao nhã thì đây là tẩy lễ, thanh tẩy dã tính của chúng nó. Nói trực tiếp một chút là lực lượng quang minh thuần phục chúng nó, tẩy não chúng nó.

Học sinh Tẩy Tội viện ngây người nghe Lý Thất Dạ nói, ở trong lòng bọn họ thì thánh thú là tượng trưng cho cát thụy, vườn thánh thú là nơi họ rất khao khát hướng về, một nơi vô cùng tốt đẹp, vì nơi đó là nhà của thánh thú. Giờ Lý Thất Dạ nói điều khác hẳn.

Có học sinh không kiềm được hỏi:

- Thánh thú chẳng phải bẩm sinh liền có sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Trên đời không có phẩm loại thánh thú, ít nhất không có thánh thú mà các ngươi nói. Đương nhiên nếu bảo sinh ra trong vườn thánh thú, lớn lên trong vườn thánh thú, tràn ngập thánh quang vô tận thì đúng là có thể gọi nó là thánh thú, xem như một phẩm loại. Dù cõi đời này thật sự có thánh thú cũng không thể định nghĩa bằng quang minh hoặc hắc ám mà bằng huyết thống của chúng nó, định nghĩa từ khởi nguồn của nó.

Nhóm Triệu Thu Thực nhìn nhau.

Đỗ Văn Nhụy đứng dậy vỗ tay nói:

- Được rồi, chúng ta đi chỗ khác tìm xem có thánh quả thích hợp không.

Đỗ Văn Nhụy không hy vọng Lý Thất Dạ nói sâu hơn nữa, vì nếu kể tiếp không chừng sẽ làm tất cả học sinh Tẩy Tội viện thay đổi tưởng tượng về Quang Minh Thánh Viện, lật đổ xuất thân của bọn họ, biến đổi định nghĩa với toàn đạo thống.

Nếu phong trào tư duy này lan rộng trong Quang Minh Thánh Viện sẽ trùng kích nơi đây, rất có thể dao động căn cơ, nếu đến ngày đó Đỗ Văn Nhụy sẽ thành tội nhân thiên cổ của Quang Minh Thánh Viện.

Đỗ Văn Nhụy không muốn lay động Quang Minh Thánh Viện, không hy vọng Quang Minh Thánh Viện có quang minh chiếu khắp nơi bị hậu nhân chất vấn. Đỗ Văn Nhụy cũng không muốn Tẩy Tội thành bị dìm xuống mãi.

Đỗ Văn Nhụy là cường giả ẩn thế trong Quang Minh Thánh Viện, một nhân vật tuyệt thế, gã không thiên vị, mong muốn tìm ra cách nào đẹp cả hai bên, nhưng mãi chưa có cách tốt hơn. Mạnh như Đỗ Văn Nhụy không chỉ biết một vài thứ ẩn sâu đằng sau Quang Minh Thánh Viện, cũng biết chút lai lịch của Tẩy Tội thành. Nhưng làm đệ tử Quang Minh Thánh Viện, người trông giữ đạo thống này, có vài chuyện Đỗ Văn Nhụy không muốn làm.

Bị Đỗ Văn Nhụy nhắc nhở nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, bọn họ nén lời Lý Thất Dạ nói xuống tận đáy lòng. Dù sao bọn họ từ nhỏ lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, có một số việc bọn họ không nên nghi ngờ, càng không nên bất kính với Thủy Tổ, liệt tổ liệt tông, vì bọn họ sinh trưởng ở mảnh đất quang minh sáng soi này.

Dù vậy hạt giống nghi ngờ đã gieo trong lòng học sinh Tẩy Tội viện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nhóm Lý Thất Dạ định lên đường thì nghe một chuỗi tiếng nổ. Mắt đất rung rinh, núi to lắc lư.

Trời đất rung rinh làm mọi người hết hồn:

- Chuyện gì xảy ra?

Ầm!

Rầm rầm rầm!

Đằng trước bị xới ra một con đường, tất cả cây cối bị đụng gãy, vô số mảnh nhỏ bắn ra tựa như bông tuyết.

Mọi người nhìn sang, thấy một con trâu nước chạy như điên tới gần, nó chạy rất nhanh. Khi con trâu nước chạy đến thì không nhìn đường, nó cúi đầu dùng đôi sừng cày qua, cây cối trước mặt nó bị hất bay, đụng nát, cực kỳ hung hãn.

Con trâu nước này không quá to lớn, thân hình như ngọn núi nhỏ, cơ bắp chắc khỏe. Da lông của nó trơn bóng đen nhánh như đã được mài tới mài lui nhiều lần, cảm giác đặc biệt rắn chắc, làm người ta muốn sờ.

Con trâu nước bốn vó như sắt, khi nó giơ chân lên đạp xuống có thể đạp nát nham thạch. Đôi sừng trâu trên đỉnh đầu của nó thì càng khỏi phải nói, lấp lóe tia sáng đen nhánh như chế tạo bằng kim đen, nhìn liền biết rất cứng rắn, có thể cày lật tung tất cả thứ ngáng trước mặt nó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, thiên địa lắc lư, vô số gỗ vụn bay ra. Con trâu nước chạy nhanh tới không chỉ đạp vỡ nham thạch còn cày tung mọi thứ trước mặt nó.

Nhìn con trâu nước to lớn xông lên, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Một dị loại đến, xem như dị loại trong vườn thánh thú.

Nhìn con trâu to, Đỗ Văn Nhụy giật mình kêu lên:

- Đại Hắc Ngưu!

Đỗ Văn Nhụy cuốn tay áo kéo nhóm Triệu Thu Thực sang một bên, nói:

- Cẩn thận chút, con trâu này rất hung hãn!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Đỗ Văn Nhụy mới dứt lời thì con Đại Hắc Ngưu đã cà qua bên cạnh họ, không chỉ nghiền nát cây cối đằng trước còn xới cái khe sâu. Nếu động tác của Đỗ Văn Nhụy chậm một chút có lẽ nhóm Triệu Thu Thực đã bị con trâu nước hất bay. Nhìn cảnh này làm nhóm Triệu Thu Thực sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Con Đại Hắc Ngưu chạy như điên tới, một đám học sinh ở phía sau điên cuồng đuổi theo:

- Mau đuổi theo, đừng để nó trốn!

Có đến mấy trăm học sinh, bọn họ đến từ các học viện, còn có học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần. Đám Đại Hắc Ngưu rượt theo Đại Hắc Ngưu, chớp mắt tất cả biến mất phía góc núi.

Nhìn nhiều học sinh đuổi theo con Đại Hắc Ngưu, có học sinh tò mò hỏi:

- Các ngươi đuổi theo con Đại Hắc Ngưu này làm gì? Chẳng phải lão sư đã nói rồi sao? Nếu thánh thú trong vườn thánh thú không muốn thì rất khó mang nó đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất