Lý Thất Dạ nhìn thanh niên:
- Ngươi ngồi ở đây nhìn Bất Độ Hải lâu như vậy, ta tin ngươi có thể cảm nhận được.
Thanh niên lặng im một lúc sau gật đầu nói ra cảm nhận của mình:
- Xao động.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu tháng ngày đã qua, Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải. Tại sao Bất Độ Hải xao động?
Thanh niên mở miệng muốn nói, nhưng chợt tạm dừng:
- Khi chưa được đến sự thật thì ta không dám kết luận dễ dàng.
Lý Thất Dạ cười, mắt nhìn đăm đăm phía xa:
- Ta có thể cho ngươi biết.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt nhìn Bất Độ Hải, chậm rãi nói:
- Có kẻ không nhịn được, dù sao nhiều năm rồi, phải đói thôi.
Thanh niên phát hoảng hỏi:
- Lý do tại sao dẫn đến như vậy?
Mạnh đến trình độ như thanh niên đã mơ hồ biết có một vài chuyện sắp xảy ra, nhưng gã chưa có cách nắm giữ chính xác. Thanh niên ở chỗ này lâu như vậy có thể khẳng định có tai nạn đến, gã chắc chắn họa bắt đầu từ Bất Độ Hải, nghe Lý Thất Dạ nói càng khiến gã tin tưởng.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
- Cụ thể thế nào còn chưa rõ, nhưng chắc chắn rằng Bất Độ Hải hay Tam Tiên giới đều trải qua bao nhiêu kỷ nguyên, luôn giữ thế cân bằng chứng minh cho đến nay luôn trong vòng khống chế, hiện tại bị mất kiểm soát là vì sao? Do ngoại lực làm!
Thanh niên bật thốt:
- Có ma xâm nhập!
Năm đó thiên phạt giáng xuống đột nhiên ma hóa toàn Tiên Thống Giới, cảnh đó rất kinh dị.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có thể nói như vậy, nhưng có vài thứ có phải ma hay không thì khó nói, tùy ngươi định nghĩa nó thế nào.
Thanh niên cười khổ, hiểu Lý Thất Dạ ám chỉ cái gì.
Thanh niên cung kính thỉnh giáo Lý Thất Dạ:
- Nạn này có thể trốn qua được không?
Lý Thất Dạ gật gù nói:
- Khó, theo ta thấy đây chỉ là thăm dò, mới bắt đầu. Tại sao thăm dò? Nói thẳng ra là không đủ sức. Nếu ngươi gặp một đám kiến thì ngươi có thăm dò nó không? Nếu ngươi không e ngại điều gì có cần thăm dò không? Bứng cả ổ là xong.
Thanh niên gật gù đồng ý:
- Nói có lý.
Lý Thất Dạ cười nhìn Bất Độ Hải:
- Nếu ta không đoán sai thì có người tiên phong, cụ thể thế nào phải xem có người áp chế được không, hoặc xem trong Bất Độ Hải mạnh đến cỡ nào.
Thanh niên quay đầu nhìn Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan:
- Thiên Tiệm sẽ là cửa thứ nhất.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chiến lược tốt nhất là cách ly chiến hỏa khỏi Thiên Tiệm, nếu vào Tiên Thống Giới rồi thì khó làm, mồi lửa đã rơi xuống thì nguy hiểm, chôn tai họa ngầm cho Tiên Thống Giới, thậm chí là Tam Tiên giới.
Thanh niên cung kính nói:
- Xin tiên sinh ra kế.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi mạnh đến cảnh giới như vậy rồi thì lo lắng làm gì? Cứ xoay người bỏ đi, lửa chiến sẽ không đốt đến chỗ ngươi. Nếu ngươi đi xa có thể lo cho thân mình.
Thanh niên cười khổ nói:
- Tiên Thống Giới là nơi sinh ra ta, nuôi nấng ta. Ta sinh ra, ta sống nhờ vào nó, không hy vọng Tam Tiên giới sinh linh đồ thán, càng không mong Tam Tiên giới thành đống phế tích.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Rất đơn giản, tụ tập lực lượng Tam Tiên giới ngăn địch ở ngoài Thiên Tiệm, đây là cách thực hiện đơn giản hữu hiệu nhất. Đương nhiên nếu ngươi có quyết đoán giết vào Bất Độ Hải, đánh thẳng tận tới nơi càng tốt.
Thanh niên lắc đầu nói:
- Tiên sinh xem trọng ta rồi, đạo ta cạn, lực mỏng, đành bất lực. Từ vạn cổ đến nay bao nhiêu người mạnh hơn ta đi vào Bất Độ Hải, chút tạo hóa của ta vào Bất Độ Hải có thể tự bảo vệ mình đã là may.
Thanh niên không nói thật chứ không phải khiêm tốn, trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu Thủy Tổ vào Bất Độ Hải, Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống thì mạnh mẽ khủng bố biết bao.
Lý Thất Dạ nói:
- Vậy hãy thủ Thiên Tiệm đi, Thiên Hùng quan không phá, Thiên Tiệm vẫn còn thì mọi chuyện dễ làm.
Thanh niên lại nhìn Thiên Tiệm, nói:
- Thủ Thiên Tiệm không biết có thể giữ được bao lâu, đạo của ta không đủ.
Tuyệt thế vô song như thanh niên cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, bởi vì gã biết khi tai nạn buông xuống là điều khủng bố cỡ nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy thì chờ xem vị khách đến từ Bất Độ Hải, các ngươi chỉ có thể cầu nguyện vị khách đó không mạnh bằng các ngươi, không thì khó nói. Đến lúc đó dù giữ được một lúc cũng không phòng thủ được cả đời.
Thanh niên nhìn Lý Thất Dạ:
- Còn tiên sinh?
Lý Thất Dạ nhìn lại thanh niên, cười nói:
- Nếu ta vung đao thù vạn cổ kinh dị, ngươi thấy sao?
Thanh niên vội đứng dậy ôm quyền hướng Lý Thất Dạ:
- Xin tiên sinh ra tay...!
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Tại sao ta phải ra tay? Đối với ta thì Tam Tiên giới chỉ là trạm mà ta qua đường, ta không phải người bảo vệ Tam Tiên giới các ngươi, không là chúa cứu thế của Tam Tiên giới. Ta chỉ đi ngang qua.
Thanh niên hỏi:
- Nếu vì thiên hạ thương sinh thì sao?
Lý Thất Dạ buồn cười:
- Ngươi cảm thấy ta là người có lòng nhân từ sao? Như ta vừa nói, nếu ta xoay người đối diện chúng sinh Tam Tiên giới thì ta thành tiên! Hiện tại ta đã không xoay người còn chưa đủ nhân từ sao?
Thanh niên lặng im, phải gật đầu thừa nhận:
- Không phạt binh đúng là nhân từ vô thượng!
Lý Thất Dạ tùy ý uống cạn ly rượu ngon:
- Bởi vậy ta không có hứng thú bảo vệ cái gì, ta chỉ là khách qua đường của thế giới này, nhẹ nhàng đi lướt qua đã là nhân từ đại nghĩa.
Thanh niên im lặng, gã phải thừa nhận rằng Lý Thất Dạ nói rất có lý, hắn cũng nói thật.
Thanh niên lặng đi một lúc rồi ôm quyền nói:
- Tiên sinh mà chiến thì chiếu sáng khắp tuyên cổ, trận chiến đó sẽ vượt qua thời gian vạn cổ, mặt trời không bao giờ lặn. Trận chiến này như tiên sinh dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, ngày khác tiên sinh nhất định có thể chiến một trận đến cuối cùng. Hãy để trận chiến này gióng lên trống trận vì tiên sinh được không?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười to bảo:
- Ngươi nói rất hay!
Lý Thất Dạ lại uống một ly, vỗ đùi nói:
- Tốt, bằng vào câu nói này của ngươi coi như ta đồng ý dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, một trận chiến mở màn cũng tốt.
Thanh niên vui vẻ lại lạy:
- Tạ tiên sinh!
Thanh niên nhanh tay rót đầy ly cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ uống cạn, lắc đầu cười nói:
- Ngươi vuốt mông ngựa câu này quá giỏi, biết rõ ngươi đào hố nhưng ta vẫn nhảy vào.
Thanh niên cười nói, lại rót rượu cho hắn:
- Đâu có, tiên sinh là đạo tâm vô song, trận chiến này không cần ta nói tiên sinh cũng sẽ ra tay. Tiên sinh vốn cũng định mài dao thử, chiến mở màn.