Nhìn bóng phật đó, tinh thần Bạch Kim Ninh rung động:
- Lăng Gia Phật!
Phật pháp vô biên khiến Bạch Kim Ninh cảm giác mình thật nhỏ bé, trong khoảnh khắc đó nàng cảm giác mình ở trong biển phật. Trước phật pháp vô biên bất cứ sinh linh, tồn tại nào cũng phải ba quỳ chín lạy.
Bạch Kim Ninh đứng không vững, khuỵu gối xuống, phật pháp này quá mạnh.
Bạch Kim Ninh chưa phản ứng lại phật quang đã biến mất, Lý Thất Dạ thu về thần thông. Phật chỉ trong tay hắn lại trở về bộ dạng bình phàm, khiến người rất khó tin đây chính là phật chỉ của Lăng Gia Phật.
Sau khi lấy lại tinh thần Bạch Kim Ninh rung động nói:
- Thật sự, đúng là phật chỉ của Lăng Gia Phật!
Mới rồi nàng như ếch ngồi đáy giếng, phật pháp vô biên, nếu hoàn toàn phát huy uy lực của khúc phật chỉ này thì đáng sợ, khủng bố biết bao. Giờ Bạch Kim Ninh mới hiểu tại sao Lý Thất Dạ nói mộc phật hơn xa giá một ức, thì ra giá trị của nó nằm ở phật chỉ của Lăng Gia Phật.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nếu không thì tại sao tổ tiên của các ngươi nói tượng phật này sẽ phù hộ cả nhà bình an? Đó là vì có phật lực vô biên phù hộ.
Bạch Kim Ninh hít sâu, nói:
- Thì ra là vậy.
Người già trong nhà từng nói tượng phật có thể bảo vệ bình an, Bạch Kim Ninh cảm thấy đó là câu nói may mắn, tượng trưng.
Lý Thất Dạ đưa phật chỉ cho Bạch Kim Ninh, lạnh nhạt nói:
- Đeo nó trên cổ di, khi gặp nạn nó sẽ cứu nàng một mạng.
Bạch Kim Ninh chần chừ không dám nhận:
- Cái này... có được không?
Nếu chỉ đơn thuần là mộc phật thì nó là bảo bối gia truyền của bọn họ, có ý nghĩa đặc biệt với Bạch Kim Ninh. Nhưng cái này là phật chỉ của Lăng Gia Phật, ngón tay của Thủy Tổ vô thượng, giá trị rất khó đánh giá. Một khúc phật chỉ thế này có uy lực không thua gì một món binh khí vô địch.
Ngẫm lại xem, tu sĩ nào cũng sẽ khát vọng có một món binh khí vô địch. Đối với Bạch Kim Ninh thì binh khí đẳng cấp như Thủy Tổ là thứ mà suốt đời nàng không dám mơ. Bây giờ Lý Thất Dạ tặng phật chỉ cho nàng, khiến nàng do dự không dám nhận, vì nó quá quý giá.
Lý Thất Dạ liếc Bạch Kim Ninh, cười nói:
- Nhận lấy đi, chỉ là một khúc phật chỉ của Lăng Gia Phật thì không đáng gì, nếu là kim thân thì không tệ.
Bạch Kim Ninh biết Lý Thất Dạ không để bụng khúc phật chỉ này, nàng nhận lấy, lại lạy hắn.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại:
- Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Bạch Kim Ninh lại lạy, nhẹ giọng nói:
- Ta đi kiếm danh ngạch cho công tử, khi đó công tử có thể gặp quan thủ của chúng ta.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nếu hắn muốn gặp Thái Doãn Hỉ thì không có danh ngạch cũng gặp được. Lý Thất Dạ muốn gặp một người thì có ai dám không chịu gặp?
Bạch Kim Ninh rời đi, Lý Thất Dạ thổ nạp tại chỗ, thần du thái hư không biết ngày đêm.
Không biết bao lâu sau Lý Thất Dạ mở bừng mắt ra, lẩm bẩm:
- Sao tên này chạy đến đây?
Lý Thất Dạ lắc người biến mất.
Trên một con phố Thiên Hùng quan đang khá náo nhiệt, từ xa nghe tiếng rầm rầm.
Nhiều người thấy có con trâu đen to chạy lung tung lật nhiều nhà cửa, lâu vũ sụp đổ, gà bay chó sủa.
Mấy chục cường giả rượt theo sau con trâu đen to.
Trâu đen to hất tung nhiều nhà cửa lâu vũ, có người đứng ra xin lỗi, bảo đảm:
- Ngại quá, mọi tổn thất sẽ do Kình Thảo đạo thống chúng ta bồi thường, mọi người yên tâm. Thiếu gia chúng ta nhìn trúng tọa kỵ này nên muốn hàng phục nó.
Nhiều người thấy cảnh đó khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Nơi này dù gì là Thiên Hùng quan, ai dám càn rỡ quấy nơi này gà bay chó sủa? Còn xới tung các lâu vũ.
Có tu sĩ tin tức nhanh nhạy trả lời ngay:
- Đó là công tử của Kình Thảo đạo thống. Bọn họ ở trên được bắt được con tọa kỵ này, nhưng nó trốn vào thành nên công tử của Quản gia nhất quyết hàng phục nó.
Có cường giả nhìn kỹ con trâu đen to, chép miệng nói:
- Đây là một con thụy thú rất mạnh.
Một cường giả khác gật đầu nói:
- Đúng là rất mạnh, không thì công tử của Quản gia đã chẳng nhìn trúng. Thụy thú cường đại như vậy đáng xếp vào lựa chọn hàng đầu bị hàng phục làm tọa kỵ.
Rầm!
Tu sĩ này mới dứt lời đã bị móng trâu đạp bay lên trời.
Đại Hắc Ngưu đá bay cường giả tu sĩ rồi khinh thường nói:
- Tọa cái đầu ngươi!
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Đại Hắc Ngưu, tu sĩ đứng cạnh líu lưỡi nói:
- Vênh váo quá!
Đại Hắc Ngưu mới đứng vững bên đường thì có người từ bốn phương tám hướng xúm lại bao vây nó:
- Mau, mau quá đây, ở chỗ này! Vây quanh nó!
Nhìn Đại Hắc Ngưu bị người bao quanh, có người nói:
- Con trâu đen này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Có cường giả lắc đầu nói:
- Con trâu đen đó đúng là kiêu ngạo, đại náo Thiên Hùng quan thật đúng là muốn chết.
Người đó cười khổ nhìn nhà cửa, lâu vũ hai bên đường thành đống đổ nát.
Sau khi Đại Hắc Ngưu xông vào thì va đụng lung tung, làm ngã nhiều nhà cửa lâu vũ. Tuy có Kình Thảo đạo thống hứa bồi thường nhưng vẫn khiến người líu lưỡi nhìn.
Mấy trăm cường giả tu sĩ bao vây Đại Hắc Ngưu, mỗi người đều là cường giả. Có mấy lão nhân là Bất Hủ Chân Thần cực mạnh. Trận thế khiến người nhìn thầm hút ngụm khí.
Bất Hủ Chân Thần cũng hành động, có người nhỏ giọng nói:
- Con trâu đen phen này chắp cánh cũng khó bay.
Có tu sĩ thế hệ trước bọn họ thấy mấy vị lão nhân thực lực Bất Hủ Chân Thần, kinh ngạc nói:
- Nhiều cường giả Kình Thảo đạo thống tới quá, nguyên lão cũng đến.
Tu sĩ tin tức nhanh nhạy nói nhỏ:
- Nghe nói Quản công tử đến tham gia thịnh hội, nhiều cao thủ Kình Thảo đạo thống đi cùng, mấy vị nguyên lão cũng đi theo.
Có người giật mình kêu lên:
- Quản công tử làm rầm rộ thế này là lấy thân phận thiếu chủ của Kình Thảo đạo thống sao?
Người tin tức nhanh nhạy trầm ngâm nói:
- Có lẽ đúng thật, nghe đồn Quản công tử có khả năng kế thừa địa vị của Kình Thảo đạo thống.
Trong đám đông bao quanh Đại Hắc Ngưu, một thanh niên bước ra, mặc bảo y đầu đội cao quan tràn đầy quý khí, bễ nghễ bát phương cao cao tại thượng, nhìn liền biết gã sống trong nhung lụa.
Nhìn thanh niên đó, có người khẽ kêu lên:
- Quản công tử đến!
Tu sĩ chưa từng gặp mặt thanh niên lao nhao hỏi:
- Hắn là nhi tử của Quản Vân Thần?
Tu sĩ biết mặt thanh niên thì gật đầu nói nhỏ:
- Đúng vậy! Nghe nói hắn đã được xác lập thân phận thiếu chủ, sau này chắc chắn kế thừa đại thống Kình Thảo đạo thống.