Lý Thất Dạ ngắt lời nó, thản nhiên nói:
- Thuật tu luyện của nhà các ngươi nếu đã vô song thiên hạ thì ngươi dạy nàng đi, quyết định vậy đi.
Đại Hắc Ngưu ngây người, chợt nhận ra mình nhảy vào hố Lý Thất Dạ đào:
- Ta... ta... ta không có ý đó.
Lý Thất Dạ quyết định chắc chắn:
- Không cần nhiều lời, cứ vậy đi!
Đại Hắc Ngưu tức hộc máu, nó nhảy cẫng lên bất mãn kháng nghị với Lý Thất Dạ:
- Bà nội nó, đại thánh nhân đang hố ta!
Mặc kệ Đại Hắc Ngưu bất mãn thế nào đều bị Lý Thất Dạ lơ đẹp, để Liễu Yến Bạch làm đồ đệ cho nó, tiếp tục truyền thừa của nó.
Đại Hắc Ngưu bất mãn bực tức oán trách, nhưng Lý Thất Dạ đã quyết định thì nó có kháng nghị cũng vô ích.
Trong lúc Đại Hắc Ngưu lải nhải bất mãn, Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Nàng hãy hành lễ bái sư đi.
Liễu Yến Bạch ngơ ngác, nhìn Lý Thất Dạ lại ngó Đại Hắc Ngưu, không biết nên làm sao.
Liễu Yến Bạch còn ngây thơ chưa hiểu đời, nàng không biết làm sao với mấy chuyện này.
Bạch Kim Ninh thấy Liễu Yến Bạch ngơ ngác vội nhắc nhở, dạy nàng cách hành lễ đệ tử với Đại Hắc Ngưu:
- Muội tử, đây là thời cơ vạn năm khó gặp!
Đại Hắc Ngưu càu nhàu luôn mồm nhưng chuyện đã quyết định thì nó đành chấp nhận.
Sau khi nhận lễ lớn từ Liễu Yến Bạch, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
- Tốt tốt, nha đầu ngoan, hãy chăm chỉ tu luyện, có ngày ngươi sẽ vô địch thiên hạ. Thụ yêu già có nguyên Quang Minh Thánh Viện thì có gì hay, chờ đồ đệ của ta vô địch thiên hạ đè cho lão không thể thở nổi, đè bẹp Quang Minh Thánh Viện luôn!
Liễu Yến Bạch vẫn ngơ ngác, nàng còn chưa trải đời, không biết bái Đại Hắc Ngưu làm sư có ý nghĩa gì.
Nhưng Bạch Kim Ninh thì biết, nàng hơi hâm mộ. Bạch Kim Ninh không rõ lai lịch cụ thể của Đại Hắc Ngưu, nhưng được đi theo bên Lý Thất Dạ thì nó không đơn giản được, chắc chắn là tồn tại ngạo thị bát hoang.
Đại Hắc Ngưu cười gian liếc Lý Thất Dạ:
- Đại thánh nhân, ta đã nhận nha đầu này rồi, chắc chắn bổn soái ngưu sẽ cho nàng càn quét bát hoang, vô địch cõi đời. Đại thánh nhân có phải nên cho đồ đệ của ta một món quà gặp mặt không?
Đại Hắc Ngưu không bỏ qua cơ hội bắt chẹt Lý Thất Dạ, dạy Liễu Yến Bạch hành lễ lớn với hắn:
- Nào, đồ nhi mau hành đại lễ với đại thánh nhân đi. Đại thánh nhân vô địch vạn cổ, tuyên cổ vô song. Sau này đi ra đường ngươi báo danh hào của đại thánh nhân, nói có đại thánh nhân che chở ngươi sẽ cho ngươi đi xuyên suốt cửu thiên thập địa.
Liễu Yến Bạch không hiểu trong đó có ích lợi gì, nàng mơ hồ hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười lấy bộ áo đấu giá được ra, tức là áo mà tiên nữ phi thăng chung với Huyền Hiêu để lại, cực kỳ ảo diệu.
Lý Thất Dạ tặng áo cho Liễu Yến Bạch:
- Bảo y này có ảo diệu, có thể tham ngộ ra hay không phải xem tạo hóa của nàng.
Liễu Yến Bạch cầm bộ áo, ngơ ngác không biết là tốt hay xấu.
So với cường giả khác thì ánh mắt già của Đại Hắc Ngưu sắc bén nhiều, nó biết thứ này là đồ tốt:
- Đồ tốt, đồ rất tốt. Đồ nhi sau này hãy mặc nó!
Đại Hắc Ngưu lòng tham không đáy còn muốn bắt chẹt Lý Thất Dạ nhiều nữa:
- Nhưng đại thánh nhân này, đồ đệ của ta là một tay đại thánh nhân đề cử, sau này liên quan đến danh tiếng của lão nhân gai người, người không thể quá keo kiệt. Có mỗi cái áo thì không đủ.
Dĩ nhiên ước mơ chỉ là mơ ước, Đại Hắc Ngưu biết rõ bằng vào nội tình của Lý Thất Dạ, tặng một, hai món báu vật chẳng đáng gì với hắn.
Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một thứ, là bàn tay hoàng kim. Bàn tay hoàng kim rực rỡ ánh sáng như đúc bằng vàng, rất hoàn mỹ. Nhìn bàn tay hoàng kim thô to rất khó tưởng tượng nó là tay thật. Nhưng khi ngươi xem kỹ sẽ cảm nhận bàn tay hoàng kim có lực lượng vô địch, nó có thể vỗ mở thiên địa, xẻ ra mọi thứ trên cõi đời. Không có gì ngăn được bàn tay hoàng kim này, không gì phá nổi.
Lý Thất Dạ đưa bàn tay hoàng kim cho Liễu Yến Bạch:
- Tặng nàng thứ này, có lẽ về sau nàng có thể khiến nó phát dương quang đại.
Lý Thất Dạ phát hiện bàn tay hoàng kim ở đất biên hoang Tẩy Tội thành,khi đó bàn tay hoàng kim nắm chặt con mắt hắc ám.
Trông thấy bàn tay hoàng kim, Đại Hắc Ngưu là ai? Nó nhìn sơ liền biết bàn tay hoàng kim rất lợi hại, là thứ siêu nghịch thiên.
- Nhận lấy, mau lên!
Liễu Yến Bạch không biết xem xét bàn tay hoàng kim, nàng cầm nó trong tay ngắm nghía. Liễu Yến Bạch cảm thấy bàn tay hoàng kim rất thân thiết, rất quen thuộc với nó, dường như bàn tay hoàng kim là người thân với nàng.
Đại Hắc Ngưu nhìn bàn tay hoàng kim, chảy nước miếng nói:
- Bàn tay này rất ghê gớm.
Đương nhiên Đại Hắc Ngưu không sa đọa đến nỗi cướp báu vật của đồ đệ.
Đại Hắc Ngưu nhìn Lý Thất Dạ, cười gian nói:
- Đại thánh nhân lấy bàn tay hoàng kim này ở đâu vậy? Chắc không phải đại thánh nhân vượt qua thời gian chém cánh tay của ai đó đi?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Vượt qua thời gian nói dễ hơn làm, dù có năng lực cũng không thể làm, đó là hành động diệt thế, nhân quả quấn thân.
Đại Hắc Ngưu rất biết hàng, nó nói:
- Thứ này ghê gớm thật, trên đời người luyện ra được bàn tay như vậy năm ngón tay đếm hết, không, đếm trên ba đầu ngón tay thôi. Dù là Viễn Hoang Thánh Nhân cũng không luyện ra được.
Liễu Yến Bạch sợ hãi hét lên:
- A!
Vì khi Liễu Yến Bạch nhìn kỹ bàn tay hoàng kim đột nhiên bàn tay nhúc nhích tựa như tay người sống.
Liễu Yến Bạch sợ hãi buông tay, bàn tay hoàng kim rớt xuống, may mắn Đại Hắc Ngưu mắt sắc bén bắt lấy.
Đại Hắc Ngưu vui vẻ nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, đây là chuyện tốt, chứng minh có duyên phận lớn, người ta cầu cả đời cũng không được duyên phận. Nha đầu nhà ngươi thuần huyết như vậy, cõi đời đã không tìm thấy Tạc Thạch tộc trăm phần trăm.
Đại Hắc Ngưu lại đưa bàn tay hoàng kim cho Liễu Yến Bạch, nàng hơi sợ hãi. Vì bàn tay đột nhiên nhúc nhích như tay người sống thật khiến người kinh dị.
Đại Hắc Ngưu an ủi:
- Đừng sợ, kỳ duyên như vậy bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi có thể được đến nó đã là được ưu đãi.
Nói cũng lạ, bàn tay hoàng kim ở trong tay Đại Hắc Ngưu thì không chút phản ứng.
Bạch Kim Ninh kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Ban đầu nhìn bàn tay hoàng kim, Bạch Kim Ninh còn tưởng tay đúc bằng tiên kim, giờ nàng mới biết bàn tay không phải đúc bằng tài liệu gì, nó là tay thật, không phải báu vật, không là kỳ trân. Có lẽ bàn tay này chém từ cánh tay của ai đó.