Một người đi tới, toàn thân bị khói đen lượn bao phủ, khói đen như vực sâu vô tận có thể thôn phệ tất cả mọi người.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ, toàn thân bị khói đen bao phủ, hắn là người đến từ bóng tối nhưng hắn lại không cho người ta cảm giác tà ác nào, trái lại, hắn còn ẩn chứa khí thế xuất trần.
Dường như hắn đến từ thiên ngại, không dính hồng trần, giống như hắn không hợp với thế gian này.
Một người như vậy, cho dù toàn thân hắn bị khói đen bao phủ, cho dù hắn đến từ bóng tối, thậm chí hắn là một ma vương, nhưng hắn lại cho ngươi ấn tượng đầu tiên không phải là tà ác, hắn cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là bốn chữ —— hạc giữa bầy gà.
Đây là cảm giác vô cùng quỷ dị, một người bước ra từ bóng tối, hoặc là hắn đại biểu cho tà ác, hắn sẽ cho người ta cảm giác sợ hãi và tà dị, có lẽ ngươi sẽ chán ghét hắn.
Nhưng, một người như vậy đi tới nơi đây lại cho người ta cảm giác trái ngược, trái dường như hắn đứng trên chúng sinh, cho dù đi tới bất cứ nơi nào đều giống như hạc giữa bầy gà, khói đen trên người không thể ảnh hưởng tới khí tức độc nhất vô nhị của hắn.
Đây là cảm giác kỳ lạ, cũng là cảm giác vớ vẩn, nhưng nó lại vô cùng chân thật.
- Tuyệt đối vô cùng khó lường, là nhân vật kinh thiên động địa.
Nhìn thấy người này tới gần, cho dù cường đại như Trường Tồn cũng không dám khinh địch, bọn họ giật mình không nhỏ.
Bởi vì cho dù cường đại như Trường Tồn, Chân Đế cũng không nhìn ra sâu cạn của người này, nhưng khí tức độc nhất vô nhị này nói cho mọi người biết, người này tuyệt đối cường đại đến mức không thể suy tính.
- Rốt cuộc hắn là ai, nếu xuất thân từ Tam Tiên giới, hắn không thể nào là hạng người vô danh.
Cũng có lão tổ suy đoán nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
Dù sao, hiện tại bất cứ khả năng gì cũng chỉ là suy đoán, cũng là chửi bới Thuỷ tổ hoặc tiên hiền nào đó, cho nên, lão tổ cường đại không dám định luận, chỉ có thể âm thầm suy đoán trong nội tâm.
Vào lúc này, người kia đã tới trước Thiên Hùng quan, hắn đứng yên tĩnh tại nơi đó, dường như hắn là người rất có tu dưỡng.
- Người đến là người phương nào?
Nhìn thấy người kia đứng trước Thiên Hùng quan, Thái Duẫn Hỉ lên tiếng hỏi.
Người kia hơi khom người, nói:
- Khách hải ngoại trở về, đạo hữu, ngươi chính là thủ hộ giả Thiên Tiệm?
Những người lưu ý lời nói của hắn đều rung động, khác từ hải ngoại trở về, chữ “trở về” đã nói rõ thân phận của hắn, mọi người đều rùng mình.
Rất nhiều người biết rõ, người này thật sự xuất thân từ Tam Tiên giới, về phần thân phận chân thật của hắn, bọn họ tạm thời chưa biết được, nhưng, trong nội tâm mọi người đã có suy đoán, hi vọng không đến mức đánh nhau với tổ tiên.
- Ta chính là tướng lãnh quân đoàn Thiên Tiệm, gánh vác trách nhiệm thủ hộ Thiên Tiệm.
Ánh mắt Thái Duẫn Hỉ ngưng trọng, ánh mắt của hắn như ngân châm, hắn muốn nhìn thấu người khói đen:
- Không biết tôn giả tôn xưng xưng hô thế nào?
Đáng tiếc, Thái Duẫn Hỉ thất vọng, cho dù hắn mở thiên nhãn vẫn không thể nhìn thấy thân phận chân thật của người này, càng không cần nói việc suy đoán thân phận lai lịch của hắn,.
Phải biết rằng, Thái Duẫn Hỉ chính là Trường Tồn chí tôn, trong Tiên Thống giới, thực lực của hắn mạnh ít có người vượt qua, hắn lại không thể nhìn thấu người này.
Thái Duẫn Hỉ rùng mình, hắn biết rõ người này mạnh hơn mình quá nhiều, hắn không thể tính toán ra thực lực người trước mặt.
- Tôn xưng?
Người này nói khẽ:
- Tôn xưng, không dám, ta chỉ là hạt bụi trong thiên địa, nhỏ bé không đủ thành đạo, hôm nay đến, ta chỉ là người mang tin tức mà thôi, về phần tên gì, đã không trọng yếu.
Người này nói như thế, hắn cũng không đắn đo, cũng không có cố làm ra vẻ, hắn thập phần ít xuất hiện, cũng thập phần khiêm tốn, tất cả đều xuất phát từ đáy lòng.
Người này nói thế làm những người khác hít khí lạnh, người này cường đại nhưng khiêm tốn như thế, chẳng lẽ là tính cách của hắn?
- Không biết các hạ muốn truyền lại cái gì?
Thái Duẫn Hỉ nói.
Lúc này, trong Tiên Thống giới, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn sự việc diễn ra ở nơi đây, lão tổ, Trường Tồn đều quan tâm tới lời đối phương nói.
Người mang tin tức đã tới Thiên Hùng quan, hắn nhìn Tiên Thống giới phía sau Thiên Hùng quan, hắn nhìn xuất thần quên cả lời của Thái Duẫn Hỉ.
Thái Duẫn Hỉ cũng chờ đợi, chờ đối phương trả lời.
Qua một lúc lâu, người kia thu hồi ánh mắt và nói:
- Cố nhân về quê, đây là cố thổ làm người ta quyến luyến, kính xin tướng quân mở cửa thành ra, nghênh đón cố nhân trở về.
Không ít lão tổ, không ít Trường Tồn nghe thấy lời này đều chấn động, trong khoảng thời gian ngắn, không ít người trong bọn họ nhìn nhau và cảm thấy mờ mịt.
Vào lúc đó, có không ít người nhìn trận doanh trên bờ cát, nhìn chiến hạm giống như thành lũy kia
Thời điểm này, rất nhiều người đều hiểu, cũng nghe hiểu lời của ngươi mang tin tức tới đây, có tiên hiền trở lại, hơn nữa không chỉ có một người, có lẽ, người trên từng chiếc từng chiến hạm đều là tiên hiền tiến vào Bất Độ Hải.
Thử nghĩ xem, trăm ngàn vạn năm qua đi, Thuỷ tổ, Trường Tồn, Chân Đế tiến vào Bất Độ Hải Đó nhiều không kể xiết, nếu hôm nay có Thuỷ tổ, Chân Đế trở lại, những người như thế không phải số ít.
Huống chi, trong thời gian trăm ngàn vạn năm qua, có bao nhiêu Thuỷ tổ, Chân Đế tự đi vào Bất Độ Hải.
Nếu như bọn họ trở về, việc này sẽ thế nào?
Nếu đổi thành trước kia, chỉ sợ không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả sẽ hưng phấn, dù sao, tổ tiên bọn họ trở lại, có khả năng là tổ phụ, cũng có khả năng là lão tổ tông của bọn họ. càng có thể là Thuỷ tổ đạo thống của bọn họ!
Đối với các tu sĩ, đây là việc đáng hưng phấn và ăn mừng.
Nhưng hôm nay lại khác, nghe câu cố nhân về quê, tất cả lão tổ, Trường Tồn trong đạo thống lo sợ bất an.
Thậm chí nói tru tâm, chỉ sợ không ít lão tổ, Trường Tồn không hi vọng tiên hiền của mình trở lại, cho dù chết ở Bất Độ Hải còn tốt hơn cố nhân về quê.
Bởi vì trong nội tâm mọi người sợ hãi, sợ hãi chuyện đáng sợ xảy ra, sợ hãi bóng tối đang hàng lâm lên người Thuỷ tổ, tiên hiền của mình.
Thử nghĩ xem, đối với bao nhiêu con cháu, bọn họ đều dùng Thủy tổ của mình làm kiêu ngạo và vinh dự, xem tổ tiên như thần linh, nếu hôm nay, đột nhiên có Thuỷ tổ của bọn họ xuất hiện, Thủy tổ không còn là Thuỷ tổ bọn họ sùng bái, không còn là Thuỷ tổ mà bọn họ vẫn lấy làm vinh dự, bao nhiêu con cháu sẽ vỡ mộng, đồ đằng trong lòng bao nhiêu người bị hủy diệt.
Tuy Thái Duẫn Hỉ đã sớm hiểu rõ việc này, nhưng lúc đối mặt chân chính, trong lòng của hắn nặng nề, dù sao, hắn không phải đang đối mặt với hồng hoang cự thú, cũng không phải ác ma trong thế giới hắc ám, mà là tổ tiên bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, là tiền bối của bọn họ.
- Thiên Hùng quan liên quan đến an nguy của Tiên Thống giới, trách nhiệm trên vai Duẫn Hỉ nặng nề.
Thái Duẫn Hỉ khom người, cũng không mất lễ nghĩa, từ từ nói:
- Hôm nay không giống lúc trước. Nếu cố nhân về quê, Duẫn Hỉ vô cùng hoan nghênh, thế nhân Tiên Thống giới cũng hoan nghênh. Chỉ có điều, suy nghĩ vì an toàn của Tiên Thống giới, nếu như muốn vượt qua Thiên Hùng quan, như vậy phải tiếp nhận Thiên Hùng quan thẩm tra. Hi vọng tiền bối có thể hiểu, cũng hy vọng có thể thứ lỗi.
Thái Duẫn Hỉ nói chuyện rất khách khí, cũng không có nói quá ác, dù sao, hắn đang đối mặt với tiền nhân của Tam Tiên giới.
- Nếu không thì sao?
Người kia nói.
- Vậy thì xin lỗi, không được đồng ý, không cho phép bất cứ kẻ nào vượt qua Thiên Hùng quan, có điểm nào đắc tội, mong được tha thứ.
Thái Duẫn Hỉ cự tuyệt lời của người kia.
- Ta hiểu.
Người mang tin tức gật đầu, hắn nói:
- Nhưng, ngươi phải biết rằng, cho dù Thiên Tiệm cao, Thiên Tiệm dày bao nhiêu cũng không thể đỡ nổi.
Tuy người mang tin tức không nói ra lời uy hiếp, nhưng ai cũng biết rõ ý hắn nói là gì.
Vào lúc này, không biết có bao nhiêu lão tổ trong Tiên Thống giới cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, cũng nổi da gà và bất an.
Chuyện bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra.
- Việc trong chức trách, thứ lỗi.
Thái độ của Thái Duẫn Hỉ thập phần kiên định, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào người kia, nói:
- Mặc kệ tiền bối thật sự là cố nhân về quê hay mang mục đích khác tới! Thứ lỗi cho ta dùng tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Không có gì khác nhau.
Người kia nói:
- Năm đó, chúng ta bỏ ra ánh sáng chói lọi của thế giới này, hôm nay trở về, chúng ta chỉ mang hi vọng đến thế giới, cũng như nhau cả thôi.
Người kia nói rất nhẹ nhàng, ý nghĩa ẩn chứa trong lời hắn nói làm người ta sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, thời điểm hắn nói ra lời này cũng mang ý nghĩa hắn chính là —— một vị Thuỷ tổ!
Một vị Thuỷ tổ trở về, một vị Thuỷ tổ vô địch, về phần là vị Thuỷ tổ nào, bọn họ không biết.
Một vị Thuỷ tổ trở về, theo đạo lý sẽ có rất nhiều con cháu hưng phấn, nhưng lúc này, mọi người run rẩy.
Bởi vì người kia nói rõ một tin tức, không chỉ có một vị Thuỷ tổ trở về, hơn nữa, bọn họ không đơn giản chỉ là trở về!
Bóng tối đã hàng lâm, mọi người nhớ tới lời tiên đoán, tất cả mọi người sợ hãi.
- Tiền bối muốn thế giới này bỏ ra hi vọng thế nào?
Thái Duẫn Hỉ ngưng trọng, hắn hỏi.
- Mang thế giới mới đến.
Người kia nói:
- Mở mang tầm mắt rộng lớn hơn!