Xấu một chút…
Trong khoảng thời gian ngắn, các vị trưởng lão ngây ngốc, đó là kiếm triện vô song, đạt được một kiếm triện như vậy là có thể khống chế thanh kiếm kia, không có bất kỳ cực hạn gì, không có gánh nặng gì, chỉ tiện tay mà làm.
Bởi vì kiếm triện như thế, không biết có bao nhiêu trưởng bối trong Thần Huyền tông đều cầu mà không được, cho dù đương kim đệ nhất cao thủ Bình Thoa Ông của Thần Huyền tông cũng nghĩ muốn khống chế thanh kiếm kia!
Đối với bao nhiêu người mà nói, thanh kiếm kia là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là chí bảo vô giá.
Hiện tại Lý Thất Dạ còn ghét bỏ nó xấu, chỉ miễn cưỡng thu, tư thái như vậy làm các trưởng lão im lặng, vào lúc đó, bọn họ cũng không biết nên hâm mộ Lý Thất Dạ mới tốt hay ghen ghét mới tốt.
- Keng!
Thời điểm Lý Thất Dạ cầm chặt kiếm triện, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn quét ngang vạn dặm, chỉ trong nháy mắt Thần Huyền tông đã bị kiếm khí bao phủ.
Kiếm triện trong tay Lý Thất Dạ phát ra kiếm quang vạn trượng, một đạo kiêm quang phóng thẳng lên trời ở hướng Nam Loa phong.
Trên bầu trời bao la mờ mịt, kiếm quang lay động bầu trời, bình định vạn cổ, trấn áp chư thiên thần ma, một kiếm vạn đạo duy nhất, mình ta vô địch.
Kiếm quang trùng thiên như thế, kiếm quét ngang thiên địa, mọi người trong Thần Huyền tông rất rung động, từ đệ tử bình thường cho đến Bình Thoa Ông, tất cả đều bị kiếm quang chấn nhiếp.
Đặc biệt là Bình Thoa Ông, hắn mở mắt nhìn thanh kiếm kia, thanh kiếm này sinh ra hào quang vô thượng, nó có thể bổ bầu trời, một kiếm vô địch.
Dưới kiếm khí vô địch đó, Bình Thoa Ông lui về phía sau và hít khí lạnh.
- Là ai?
Chỉ trong chớp mắt, Bình Thoa Ông nhìn về hướng tổ phong, thời điểm này, hắn biết rõ tại sao thanh kiếm bị kích phát!
Chỉ có điều, hắn thật không ngờ, người thế hệ này lại làm được.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Bình Thoa Ông bắn ra thần quang kinh người, hắn nhìn thẳng về phía tổ phong.
- Đây là…
Trong nội tâm Bình Thoa Ông rung động, đối với hắn mà nói, việc này quá khó tin.
Trên Thiên Yêu phong, Thiên Thủ Bồ Vương đang thư giãn, đại đạo hạo nhiên, ánh mắt hắn thay đổi liên tục, hắn nhìn về phía tổ phong, ánh mắt thâm thúy hắn ra hào quang khiếp người, hắn giật mình và thì thào:
- Bao nhiêu năm, thanh kiếm nầy lại thức tỉnh, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nói đến đây, Thiên Thủ Bồ Vương lại nhìn sang hướng Nam Loa phong.
- Là họa hay là phúc? Thật sự không ai có thể phỏng đoán.
- Không có khả năng!
Trên Nộ Hổ phong, Thiết Tiên Yêu Vương nhảy ra khỏi ghế tựa da hổ, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Nam Loa phong, nghẹn ngào nói:
- Chẳng lẽ tông chủ chưởng ngự thanh thần kiếm kia, không đúng!
Hắn vừa dứt lời và nhìn sang hướng tổ phong, nhìn kiếm khí mênh mông bộc phát, kiếm quang quét ngang thiên địa, hắn hít khí lạnh và kêu lớn:
- Việc này không hợp thói thường.
Rất nhanh, Thiết Tiên Yêu Vương cũng biết chuyện Thiên giai, sắc mặt hắn ngưng trọng và nói:
- Rốt cuộc là yêu nghiệt tới từ nơi nào! Chẳng lẽ đây là nước cờ của lão đầu?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Tiên Yêu Vương lâm vào suy nghĩ.
Trên Bát Trượng phong, Thừa Sơn Nhạc Vương nhìn tất cả, hắn rung động và lẩm bẩm:
- Đúng là tà môn, tiểu tử này, rốt cuộc hắn đã sáng tạo kỳ tích.
Vào lúc đó, Thừa Sơn Nhạc Vương lâm vào suy nghĩ, cho tới nay, hắn rất xem trọng Lý Thất Dạ, nhưng không biết vì cái gì, nội tâm của hắn lại cảm thấy nặng nề.
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Cuối cùng, Thừa Sơn Nhạc Vương chỉ có thể thừa nhận như thế.
Dưới Thiên giai, các đệ tử đều ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ, bởi vì kiếm triện đã hòa tan vào trong người Lý Thất Dạ, toàn thân Lý Thất Dạ tỏa ra kiếm quang, thời điểm này, trong cơ thể Lý Thất Dạ có hào quang của ngàn vạn thanh kiếm.
Lúc kiếm quang xuyên thấu thân thể Lý Thất Dạ, giống như muốn xé nát thân thể Lý Thất Dạ, ngàn vạn đạo kiếm quang tỏa ra uy áp đáng sợ.
Dưới kiếm uy cường đại như thế, các đệ tử ở đây không thở nổi, thậm chí có đệ tử run rẩy và quỳ xuống.
Động tĩnh lớn như thế đã kinh động tất cả người Thần Huyền tông, vào lúc này, không biết có bao nhiêu cao thủ Thần Huyền tông chạy tới quan sát.
Mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ tỏa ra kim quang đáng sợ thì hâm mộ.
- Nam Loa kiếm pháp!
Có hộ pháp nhận ra kiếm quyết quanh nugoiwf Lý Thất Dạ, hắn giật mình nói:
- Nam Loa kiếm pháp, hắn đã đạt được Nam Loa kiếm pháp.
- Nam Loa kiếm pháp!
Nghe nói như thế, không biết bao nhiêu đệ tử ghen ghét và hâm mộ.
- Đúng là không còn thiên lý, thời điểm mới nhập môn, hắn đã có được ‘ Tiên Cổ Cửu Pháp ’, hiện tại hắn càng có ‘ Nam Loa kiếm pháp ’, còn thiên lý hay không? Còn cho chúng ta sống hay không?
Nam Loa kiếm pháp, chính là kiếm đạo do Nam Loa Đạo Quân sáng chế, nó không chỉ là kiếm pháp, nó cũng là kiếm pháp cường đại nhất của Thần Huyền tông, tại Thần Huyền tông, người duy nhất tu thành Nam Loa kiếm pháp chính là tông chủ Bình Thoa Ông!
Hơn nữa, nhìn khắp Thần Huyền tông, có tư cách đi tu luyện Nam Loa kiếm pháp, người có tư cách đọc bí kíp Nam Loa kiếm pháp lại không nhiều.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại có được Nam Loa kiếm pháp, làm sao không làm mọi người hâm mộ và ghen ghét cơ chứ, đám người Chiến Hổ, Hoàng Trữ có đủ điều kiện, xuất thân cao, đầu tiên không nói bọn họ có thực lực tu luyện hay không, nhưng bí kíp Nam Loa kiếm pháp và Tiên Cổ Cửu Pháp, bọn họ không có tư cách đọc, càng không cần nói được phép tu luyện.
Công pháp như thế, thấp nhất phải là trưởng lão mới có tư cách đọc, thậm chí phải là phong chủ mới có tư cách.
Nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử đời thứ ba bình thường mà thôi, hắn trước sau có được Tiên Cổ Cửu Pháp và Nam Loa kiếm pháp, có thể không bị người ta hâm mộ và ghen ghét hay không?
Ngay cả Hoàng Trữ, Chiến Hổ cũng ghen ghét nhìn Lý Thất Dạ, việc này không hợp thói thường.
- Tiểu tử này quá tà môn.
Vào lúc đó, cho dù là trưởng lão hay hộ pháp đều nói thầm.
Thời điểm Lý Thất Dạ chậm rãi đi xuống bậc thang, tất cả mọi người nhìn Lý Thất Dạ, có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người cừu thị...
Sau khi Lý Thất Dạ đi xuống, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn các đệ tử và nói:
- Thật sự ngu xuẩn, trêu chọc các ngươi chơi, còn lừa mình dối người.
Lý Thất Dạ nói lời này chẳng khác gì tát bọn họ một cái, đặc biệt là đệ tử từng cười nhạo Lý Thất Dạ, bọn họ cảm giác mặt nóng rát nhưng không thể làm gì.
Tuy Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích như vậy, tất cả mọi người nhìn thấy, nhưng mà, bị Lý Thất Dạ chỉ vào mặt nói ngu xuẩn, trong nội tâm những đệ tử này càng tức giận, bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, đôi mắt bắn ra lửa giận, nhưng mà, bọn họ không có tư cách phản bác Lý Thất Dạ, ai bảo Lý Thất Dạ thật leo lên ba trăm bậc thang.
Hắn sáng tạo kỳ tích như vậy, Lý Thất Dạ nói cái gì cũng là đạo lý.
- Ngươi thua.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Trữ, căn bản cũng không đặt việc này vào trong mắt..
Sắc mặt Hoàng Trữ đỏ lên, gương mặt lúc xanh lúc đó, hắn thật sự không chịu nổi.
Cho tới nay, Hoàng Trữ hắn tự cho rằng mình rất cao, cho rằng mình là thiên tài của Thần Huyền tông, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, không ai có thể so với hắn.
Hôm nay, hắn bại bởi Lý Thất Dạ, hơn nữa còn là đệ tử thực lực Thiết Bì Cường Thể, càng muốn chết là, Lý Thất Dạ thành tựu ba trăm Thiên giai, ép hắn không có biện pháp xoay người.
Thất bại như vậy, giống như bị Lý Thất Dạ giẫm một cước vào mặt, cảm giác như vậy, đối với thiên tài như Hoàng Trữ, đây là việc cực kỳ khó chịu.
- Ngươi thắng.
Cuối cùng, Hoàng Trữ hừ lạnh một tiếng, hắn lấy bảo vật trân quý của mình ra, oán hận nói:
- Nguyện đánh bạc chịu thua, ta không lời nào để nói.
Nói xong, hắn ném bảo vật về phía Lý Thất Dạ.
Sau khi ném bảo vật cho Lý Thất Dạ, trong lòng của hắn đau đớn, dù sao, bảo vật này quá trân quý với hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử ngừng thở nhìn bảo vật trong tay Lý Thất Dạ, ai cũng biết bảo vật của Hoàng Trữ trân quý cỡ nào, hơn nữa bảo vật này rất thích hợp với đệ tử Yêu tộc, nếu như đệ tử Yêu tộc có được một bảo vật như vậy, bọn họ sẽ như hổn thêm cánh.
Nhưng mà, đối với một bảo vật như vậy, Lý Thất Dạ không thèm nhìn nhiều, nói:
- Đồng nát sắt vụn mà thôi, đặt trên người còn vướng bận, ban cho ngươi.
Nói xong, hắn tiện tay ném bảo vật cho Lỗ Đạo Ngụy.
- Ngươi!
Sắc mặt Hoàng Trữ khó coi tới cực điểm, sắc mặt biến thành màu tím, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Trong lòng hắn, một bảo vật như vậy trân quý cỡ nào, hiện tại, Lý Thất Dạ lại nói nó như đồng nát sắt vụn, chẳng thèm ngó tới, chẳng khác gì nhục nhã Hoàng Trữ trước mặt mọi người.
- Thật quá mức.
Có một ít đệ tử có giao tình với Hoàng Trữ đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Nhưng có nhiều đệ tử ngây người, bảo vật của Hoàng Trữ trân quý cỡ nào, đối với đệ tử mà nói, cả đời chưa chắc có thể có được, hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ nói nó là đồng nát sắt vụn, lại còn tiện tay ban cho Lỗ Đạo Ngụy, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Cho dù là Lỗ Đạo Ngụy, tay cầm một bảo vật như vậy cũng run rẩy, hắn ngơ ngác không nói thành lời.