- Trở về rồi!
Đệ tử Thần Huyền tông thập phần hưng phấn, lúc này bọn họ thắng lợi trở về, trọng yếu nhất là, gặp được cường địch như Tam Chân Giáo lại có thể toàn thân trở ra.
Trong quá trình quay về, Chiến Hổ và Hoàng Trữ im lặng, sắc mặt âm trầm.
Như thế chiến thắng trở về mà về, đệ tử khác đều thập phần hưng phấn, nhưng mà Chiến Hổ và Hoàng Trữ hai người bọn họ lại không có chút nào hưng phấn, bọn họ ngược lại là mặt âm trầm.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Lý Thất Dạ đối uy hiếp bọn họ quá lớn, nếu như tùy ý Lý Thất Dạ phát triển, chỉ sợ, một ngày nào đó bọn họ sẽ bị Lý Thất Dạ dẫm nát dưới chân.
Hiện tại ai nấy đều thấy được, Lý Thất Dạ đang có dân tâm trong Thần Huyền tông, hiện tại bắt đầu có rất nhiều đệ tử ủng hộ Lý Thất Dạ, kính yêu Lý Thất Dạ, thậm chí sùng bái Lý Thất Dạ.
Trước kia, rất nhiều người không thèm quan tâm tới Lý Thất Dạ, càng xem thường hắn.
Có thể nói, trước kia, đệ tử Thần Huyền tông, ủng hộ và sùng bái bọn họ bao nhiêu, hiện tại Lý Thất Dạ đã vượt qua bọn họ, đã có xu thế đệ tử đệ nhất nhân của Thần Huyền tông.
Cho nên, lần này đám người Hoàng Trữ và Chiến Hổ ý thức được, một khi có một ngày Lý Thất Dạ lông cánh đầy đủ, như vậy, khi đó là thời điểm bọn họ thất bại, đến lúc đó, nếu như có người dám đối địch với Lý Thất Dạ, chỉ sợ bọn họ sẽ chết không chỗ chôn.
Vào lúc đó, hai người nhìn nhau, thời điểm này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều ngầm hiểu ý với nhau.
Lúc này, bọn họ phải diệt trừ Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ chưa diệt trừ, bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.
Dù là Chiến Hổ hay Hoàng Trữ, bọn họ đều là người có khát vọng, tất cả đều có dã tâm bừng bừng, huống chi trong lòng Hoàng Trữ nguyện nhất định phải có được Cung Thiên Nguyệt.
Cho nên, thời điểm này bọn họ xem ra, nếu như một ngày Lý Thất Dạ không chết, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội nổi bật trong Thần Huyền tông.
Trong tương lai, bọn họ muốn trở nên nổi bật, bọn họ muốn có một ngày nắm giữ quyền hành Thần Huyền tông, bọn họ phải diệt trừ Lý Thất Dạ, nếu không, bọn họ sẽ không có gì cả.
Thử nghĩ một chút, trong tương lai, một khi lông cánh của Lý Thất Dạ đầy đủ, lại có Cung Thiên Nguyệt phụ trợ, có ai trong Thần Huyền tông tương lai ngăn nổi? Đến mức đó, chỉ sợ Lý Thất Dạ sẽ nắm quyền trong Thần Huyền tông, nói không chừng, đến ngày đó sẽ là ngày gia tộc của Chiến Hổ không yên.
Đến ngày đó, thậm chí có khả năng đệ tử Yêu tộc không có nơi sống yên trong Thần Huyền tông, về sau Thần Huyền tông là thiên hạ của Nhân tộc.
Cho nên, trong ánh mắt bọn họ, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đạt thành nhận thức chung, đó là phải diệt Lý Thất Dạ.
Thời điểm này, bọn họ xem ra, cho dù vì lợi ích của Yêu tộc hay ân oán với Nhân tộc, bọn họ đều phải diệt trừ Lý Thất Dạ, thừa dịp hắn còn chưa đủ lông, cánh, bọn họ nhất định phải ra tay.
Đương nhiên, trên đường về, đệ tử Thần Huyền tông đều hưng phấn, bọn họ cũng thảo luận việc Kinh Vũ kiếm vô địch, bọn họ không có phát hiện tâm tư của Hoàng Trữ và Chiến Hổ.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn rất thản nhiên như không có việc gì.
Sau khi quay về Thần Huyền tông, Cung Thiên Nguyệt cũng theo Lý Thất Dạ trở lại chỗ ở.
- Thiếu gia!
Rốt cuộc Cung Thiên Nguyệt cũng lắng đọng suy nghĩ, nàng nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên ghế thái sư.
Việc vừa rồi đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói là cảm giác tuyệt không thể tả, khi Kinh Vũ kiếm ra khỏi vỏ, khi lực lượng Đạo Quân bàng bạc chạy trong cơ thể của nàng, lực lượng vô địch như vậy làm cho nàng bị trùng kích rất lớn, lực lượng kia đã làm cho nàng say mê.
Dù sao, thế gian có bao nhiêu người cảm nhận được lực lượng Đạo Quân mà không si mê, bọn họ sẽ khó quên trong suốt cuộc đời.
Lúc này, Cung Thiên Nguyệt đã lắng đọng suy nghĩ, cũng thoát khỏi sung sướng khi cảm nhận lực lượng đó.
- Ân!
Lý Thất Dạ chỉ ứng một tiếng mà thôi, hắn nhắm mắt lại rất tự nhiên.
- Thiếu gia còn chưa thu hồi kiếm triện.
Cung Thiên Nguyệt nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ.
Từ khi Lý Thất Dạ khắc kiếm triện lên người nàng, Lý Thất Dạ không thèm nhìn, cũng không có ý thu hồi.
Kiếm triện, không nói đối với Cung Thiên Nguyệt, nó là báu vật vô giá với vô số người.
Thử nghĩ một chút, Nam Loa Đạo Quân lưu lại kiếm triện, hắn lưu lại trong Thần Huyền tông không chỉ một kiện binh khí Đạo Quân, mà kiếm triện cũng chỉ có một.
Hơn nữa, đây là kiếm triện do Nam Loa Đạo Quân dùng kiếm đạo của mình luyện thành, nó không chỉ ẩn dấu ảo diệu đại đạo của Nam Loa Đạo Quân, còn có thể chưởng ngự binh khí của Nam Loa Đạo Quân.
Quan trọng hơn là, trong kiếm triện ẩn chứa lực lượng cường đại của Nam Loa Đạo Quân, cũng bởi vì như thế, Cung Thiên Nguyệt mới có thể chém ra một kiếm tuyệt thế từ Kinh Vũ kiếm.
Thử nghĩ một chút, sau khi đạt được kiếm triện, không chỉ giúp mình thoát khỏi gông xiềng đại đạo, còn có thể giúp mình khống chế binh khí Đạo Quân, đồng thời, nàng sẽ có lực lượng cường đại hơn.
Đồ vật tuyệt thế vô song như vậy, nó còn kinh người hơn khi so với một kiện binh khí Đạo Quân, cho dù là kẻ nào cũng muốn chiếm hữu.
Nhưng không như suy nghĩ của Cung Thiên Nguyệt, đây là kiếm triện của Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ quên, nàng cũng sẽ nhắc nhở.
Làm cho Cung Thiên Nguyệt rung động là, kiếm triện khắc trong cơ thể nàng, nàng căn bản không lấy ra được, nhưng mà, Lý Thất Dạ chỉ là Đồng Cân Nham Thân mà thôi, kiếm triện dung nhập vào cơ thể của hắn, hắn dễ dàng lấy ra, cũng khắc vào người mình, đây mới là việc làm Cung Thiên Nguyệt rung động nhất.
Không có cảm thụ qua lực lượng của kiếm triện, không có cảm thụ qua kiếm triện huyền diệu, đệ tử khác căn bản không hiểu độ khó trong đó.
Thời điểm Cung Thiên Nguyệt cảm nhận được lực lượng Đạo Quân trùng kích, cảm nhận được kiếm triện là do vô thượng đại đạo tế luyện mà thành, nàng đã hiểu kiếm triện cường đại cỡ nào.
Điều này cũng làm cho Cung Thiên Nguyệt thập phần rõ ràng, sau khi kiếm triện như vậy dung nhập vào cơ thể, căn bản không cách nào tróc ra, ít nhất hiện tại nàng không làm được, chỉ sợ tông chủ Bình Thoa Ông cũng không làm được.
Nhưng hành động như thế đối với Lý Thất Dạ mà nói lại quá dễ dàng, giống như đây chỉ là vật đeo tạm trên người, đây không phải việc mà Đồng Cân Nham Thân có thể làm được.
Cho nên, điều này cũng làm Cung Thiên Nguyệt rung động lớn.
Đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó nhắm mắt lại và nói:
- Những ngày nay ngươi hầu hạ ta, xem như có chút công lai, kiếm triện, ban thưởng cho ngươi.
Trên thực tế, đối với Lý Thất Dạ mà nói, cho dù không có kiếm triện, hắn cũng có thể chưởng khống tất cả binh khí trong thiên địa, chỉ có điều, sau khi leo lên ba trăm Thiên giai, Lý Thất Dạ tiện tay có được mà thôi.
Kiếm triện như thế, đối với Nam Loa Đạo Quân mà nói cũng rất trân quý, hắn đặt kiếm triện trên ba trăm Thiên giai chính là muốn ban thưởng cho hậu nhân có năng lực, lưu một ít kinh hỉ.
Nhưng mà, một quả kiếm triện như vậy, đối với Lý Thất Dạ mà nói lại không tính là gì, hoàn toàn là có cũng được mà không có cũng không sao, cho dù kiếm triện này bị Nam Loa Đạo Quân tốn hao không ít tâm tư huyết tế luyện, đối với Lý Thất Dạ mà nói cũng như thế.
Cho nên, kiếm triện như vậy ban cho Cung Thiên Nguyệt, đối với Lý Thất Dạ cũng không có gì cả.
- Ban thưởng cho ta!
Cung Thiên Nguyệt ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn, nàng rung động và không bình tĩnh nổi.
Cung Thiên Nguyệt là người nhìn thấy các mặt xã hội, nàng cũng có bảo vật kinh người, Kinh Vũ kiếm là binh khí của Đạo Quân cũng bị nàng đạt được, có thể nói, rất ít đồ vật làm cho nàng động tâm.
Nhưng, Lý Thất Dạ nói ban thưởng kiếm triện cho mình, việc này làm nàng rung động, đặc biệt sau khi nàng lĩnh hội uy lực của kiếm triện, nàng càng hiểu tầm quý giá của nó.
Thử nghĩ một chút, với thực lực của nàng bây giờ, điều khiển binh khí Đạo Quân như Kinh Vũ kiếm, một khi dung hợp kiếm triện, nàng có thể khống chế binh khí Đạo Quân, lại có một phần nhỏ lực lượng của Đạo Quân.
Kiếm triện còn trân quý hơn binh khí Đạo Quân vô số lần.
Có thể nói, một quả kiếm triện như vậy là thứ làm vô số người điên cuồng, không chỉ nói nàng, cho dù là các phong chủ cũng ước mơ kiếm triện như vậy, dù là tông chủ Bình Thoa Ông cũng cầu còn không được.
Nhưng mà, kiếm triện vô giá như thế, Lý Thất Dạ lại ban cho nàng, giống như tiện tay ban ra thứ gì đó rất bình thường, cho dù Cung Thiên Nguyệt là người nhìn thấy các mặt xã hội cũng phải rung động.
- Đa tạ Thiếu gia.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Cung Thiên Nguyệt hành đại lễ với Lý Thất Dạ và nói:
- Thiếu gia có cần đến ta, ta quyết xông pha khói lửa.
Cung Thiên Nguyệt hành đại lễ như thế cũng không chỉ vì Lý Thất Dạ ban cho nàng một quả kiếm triện, càng vì lòng dạ vô song, tiện tay có thể ban thưởng cho người khác bảo vật trân quý như thế, nam nhân như vậy đáng giá nàng cống hiến sức lực cả đời, đáng giá nàng tùy tùng!
- Ân!
Lý Thất Dạ chỉ ứng một tiếng mà thôi, hắn gật đầu nhận đại lễ của Cung Thiên Nguyệt.
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ mới nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói ra:
- Tiên Thiên Chân Mệnh, thiên phú của ngươi không tệ. Chỉ có điều, gông xiềng tu hành đại đạo vẫn còn. Ngươi còn cần phát huy thoáng tiềm lực bản thân, như vậy mới có thể đi xa hơn… Kiếm triện này có thể đào móc tiềm lực của ngươi, phát triển tiềm năng của ngươi, trên con đường tu hành tương lai, nó có thể giúp ngươi một tay. Nhưng sau khi dung hợp kiếm triện, ngươi cần phải chính thức phát huy uy lực của nó, đào móc tiềm năng chính mình, ngươi cần tìm hiểu và tu luyện, sau đó mới có thể hiểu rõ ảo diệu trong đó, lúc này ngươi mới có thể đi xa hơn.
- Thiếu gia kim ngôn ngọc luật, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cung Thiên Nguyệt cảm kích vô tận, nhớ kỹ những lời Lý Thất Dạ nói hôm nay.
Lý Thất Dạ gật đầu, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Cung Thiên Nguyệt hầu hạ bên cạnh, yên lặng nấu trà cho Lý Thất Dạ, cũng châm trà dâng cho Lý Thất Dạ uống, Lý Thất Dạ tự nhiên thích ý thưởng thức trà.
Qua một hồi lâu, Cung Thiên Nguyệt nhìn Lý Thất Dạ, nàng hỏi:
- Thiếu gia, vì sao ngươi đến đây?
Trên thực tế, vấn đề này, trước đó sư phụ Bình Thoa Ông của nàng cũng hỏi qua, nhưng Cung Thiên Nguyệt luôn luôn có cảm giác không nói thành lời.
Hiện tại nàng triệt để hiểu ra, Lý Thất Dạ không phải vì bảo vật hoặc vì thứ gì mà tới đây, bởi vì hắn không thèm quan tâm thứ gì ở nơi này, cho dù là thứ bọn họ cảm thấy quý giá cũng như thế.
Cung Thiên Nguyệt cảm giác, Lý Thất Dạ chính là Chân Long trên bầu trời, đột nhiên có một ngày hàng lâm thế gian, hàng lâm trong Thần Huyền tông.
Cảm giác như vậy không chân thật.