Chính vì cảm giác không chân thật, cho nên Cung Thiên Nguyệt cảm thấy, Lý Thất Dạ sớm muộn gì cũng rời khỏi Thần Huyền tông, hơn nữa, ngày đó đã đến, thậm chí còn sớm hơn tưởng tượng của nàng.
Mặc dù nói, Thần Huyền tông là một trong các đại giáo tại Bắc Tây Hoàng, nhưng, trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt đã ý thức được, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Thần Huyền tông chỉ là ao nước nhỏ, căn bản không thể lưu Lý Thất Dạ.
Chính vì như thế, cho nên Cung Thiên Nguyệt hết sức tò mò, rốt cuộc Thần Huyền tông có cái gì hấp dẫn Lý Thất Dạ, làm cho Lý Thất Dạ ở lại Thần Huyền tông này.
Trước đó, Lý Thất Dạ từng trả lời sư phụ nàng Bình Thoa Ông, nói là duyên phận, nhưng Cung Thiên Nguyệt cũng hiếu kỳ, Lý Thất Dạ nói duyên phận là duyên phận như thế nào?
Cung Thiên Nguyệt cho rằng, duyên phận không có khả năng không có nguyên do, nó nhất định có nguyên do mới có duyên phận như vậy, cũng làm cho Lý Thất Dạ ở lại Thần Huyền tông.
Đây chính là bộ phận làm cho Cung Thiên Nguyệt tò mò nhất, Lý Thất Dạ và Thần Huyền tông có duyên phận như thế nào.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ cũng không trả lời Cung Thiên Nguyệt, hắn chỉ nhìn Cung Thiên Nguyệt mà thôi, ánh mắt hắn như nhìn thấy năm tháng xa xôi.
Thời điểm nhìn thấy sắc mặt Lý Thất Dạ như vậy, nàng đã giật mình, Cung Thiên Nguyệt có cảm giác đặc biệt, dường như Lý Thất Dạ không thuộc về thế giới này, không thuộc về thời đại này, hình như hắn căn bản không nên tồn tại trên thế gian.
Chỉ trong nháy mắt, Cung Thiên Nguyệt cảm thấy Lý Thất Dạ cách mình quá xa xôi, cách thế giới này quá xa xôi, trong thế giới này không có truyền thừa hoặc bất kể tồn tại nào có thể chạm tới Lý Thất Dạ, hình như hắn không thuộc về cuộc sống, có lẽ hắn tiên nhân trên bầu trời.
- Là cái gì làm thiếu gia xuất hiện tại đây?
Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Lý Thất Dạ, trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt tràn ngập cảm xúc và hỏi thăm.
Lý Thất Dạ lúc này chậm rãi nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói:
- Chính vì có người đáng yêu như ngươi, còn có những tính mạng nhiệt tình bên ngoài.
Cung Thiên Nguyệt kinh ngạc, nàng phục hồi tinh thần lại, nàng tinh tế thưởng thức lời của Lý Thất Dạ, nàng không cho rằng Lý Thất Dạ tự kỷ, bởi vì nơi này là Thần Huyền tông.
Vào lúc đó, nàng cẩn thận thưởng thức, nàng hiểu “người đáng yêu như nàng” không phải chỉ về nàng, mà là nói về một đám người.
- Có nơi nào có thể làm thiếu gia dừng chân, có thể làm thiếu gia lưu lại hay không?
Sau khi tinh tế thưởng thức lời nói của Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt có cảm ngộ sâu hơn.
Trong nháy mắt đó, kiến thức, cảm giác, tầm nhìn của nàng đã đạt tới độ cao mới.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, cuối cùng hắn cười khẽ, lắc đầu nói:
- Không có, ta chính là ta, đi chính là đi.
Cung Thiên Nguyệt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nàng cũng không có hỏi lại, dường như đây chính là duyên phận mà Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ cũng cười cười, hắn nói:
- Ngươi rất thông minh, cũng rất có ngộ tính, có thể nhìn rất xa, tin tưởng trực giác chính mình, tương lai Thần Huyền tông sẽ nằm trong tay ngươi, khi đó nhất định có thể phát dương quang đại.
- Vâng!
Cung Thiên Nguyệt cũng giật mình, cuối cùng nàng lắc đầu, nói ra:
- Ta không nghĩ tới, ta chỉ một lòng tu hành mà thôi, chỉ cần có thể dốc lòng tu đạo, ta đã thỏa mãn.
Đây là điểm Cung Thiên Nguyệt khác với các đệ tử khác.
Cung Thiên Nguyệt được trưởng bối Thần Huyền tông coi trọng, cũng là đệ tử có thiên phú cao nhất, thực lực cao nhất. người nào cũng cho rằng Cung Thiên Nguyệt nhất định có thể trở thành tông chủ tiếp theo của Thần Huyền tông.
Tiền đồ tươi đẹp như thế, đổi lại là những người khác như Chiến Hổ, như Hoàng Trữ, bọn họ nhất định sẽ cầu mà không được. Đương nhiên, bọn họ cầu không phải là tu đạo, mà là quyền thế.
Tiền đồ tốt như thế, đổi lại là Chiến Hổ, Hoàng Trữ, bọn họ sẽ kinh doanh thế lực trong tông môn, lôi kéo lực lượng khắp nơi trong tông môn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đặt vững vị trí tông chủ của mình.
Nhưng Cung Thiên Nguyệt lại không phải như thế, với tư cách tông chủ tương lai cũng tốt, dù là đệ tử bình thường cũng được, Cung Thiên Nguyệt không mưu cầu quyền thế, nàng chỉ muốn dốc lòng tu hành, say mê vấn đạo, nàng chỉ muốn đi xa hơn trên con đường tu đạo, có lẽ có một ngày có thể siêu việt tổ sư Huyền Vũ, có thể vượt qua Nam Loa Đạo Quân, đây mới là truy cầu của Cung Thiên Nguyệt.
Không phải làm tông chủ, không phải chưởng chấp quyền thế, trở thành đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Tây Hoàng.
Vấn đạo, cần cù, đây mới là truy cầu của Cung Thiên Nguyệt, mới là nhân sinh của nàng.
- Thuần túy là một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Đạo mới là căn bản, thần thông chỉ là phụ, quyền thế, chỉ là thứ nhàm chán.
Cung Thiên Nguyệt gật đầu, trên thực tế đúng là như thế, đối với việc có làm tông chủ đời tiếp theo hay không, nàng chưa từng suy nghĩ qua, nàng không quan tâm tới.
Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo xung đột, việc này sinh ra sóng lớn trong Thần Huyền tông, sau khi chuyện này được báo lên, cao tầng Thần Huyền tông lập tức tổ chức hội nghị.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo xung đột chưa bao giờ gián đoạn, nhưng vài chục năm trước, sau khi có cơ hội thích hợp, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo tổn thương nặng nề, rốt cục nghênh đón cơ hội và song phương đạt thành hòa bình hiệp nghị.
Việc này làm cho Thần Huyền tông cùng Tam Chân Giáo nghênh đón niên đại hòa bình ngắn ngủi, cũng không có chiến sự với nhau.
Đương nhiên, việc này có kẻ vui, có người không thoải mái, ví dụ như người mất đi thân nhân, chiến hữu, trong nội tâm bọn họ rất khó chịu với hiệp nghị hòa bình này.
Đúng như Lưu Lôi Long nghĩ, trong nội tâm hắn không thoải mái, dù sao, năm đó Tô Húc chết trận sa trường, cuối cùng lại không làm Tam Chân Giáo trả giá thật nhiều.
Cho dù như thế nào, quan hệ giữa Thần Huyền tông cùng Tam Chân Giáo là đại sự cao nhất của Thần Huyền tông.
Hiện tại Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo đột nhiên dẫn phát xung đột, thậm chí đã chém giết hai đường chủ của Tam Chân Giáo, việc này không khác gì đại sự chọc thủng trời.
Các phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông đều hiểu, hai đường chủ Tam Chân Giáo bị chém giết, Tam Chân Giáo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí sẽ dẫn tới việc Tam Chân Giáo khai chiến với Thần Huyền tông.
Một khi đến tình trạng như thế sẽ xé bỏ hiệp nghị hòa bình năm đó giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo, phát sinh chuyện như vậy, rất nhiều người trong Thần Huyền tông không muốn nhìn thấy.
Cho nên, sau khi việc này được báo lên, cao tầng Thần Huyền tông bị rung động, dù là trưởng lão hay phong chủ đều xem trọng.
Đương nhiên, báo cáo có hai phiên bản, đầu tiên do Lưu Lôi Long, Vương Kiệt báo cáo.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đương nhiên sẽ báo cáo chi tiết, là Tam Chân Giáo khinh người quá đáng, dám cường đoạt Huyết Nhân Sâm trên địa bàn của Thần Huyền tông, muốn giết đệ tử Thần Huyền tông, cuối cùng là Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt chạy đến cứu viện, chém giết Thư thị huynh đệ, sự thật đúng là như thế.
Một phiên bản khác do Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo đại khái không khác bao nhiêu, nhưng có một ít gì đó là bọn họ cố ý tăng thêm vào, bọn họ mang mục đích không ai biết.
Nói thí dụ như, Hoàng Trữ và Chiến Hổ tại báo cáo ám chỉ Lưu Lôi Long với tư cách trưởng bối, không suy nghĩ an nguy của đệ tử, hành động theo cảm tình, tăng xung đột với Thư thị huynh đệ, từ đó đẩy các đệ tử vào nguy hiểm.
Đây là Lưu Lôi Long thất trách, hắn cần phải gánh trách nhiệm, phải bị xử phạt.
Về phần Cung Thiên Nguyệt trảm Thư thị huynh đệ, Hoàng Trữ và Chiến Hổ không dám nói trực tiếp, bọn họ cũng không dám vạch tội Cung Thiên Nguyệt, dù sao, Cung Thiên Nguyệt có địa vị không thể rung chuyển trong Thần Huyền tông.
Cho nên, Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo đều đổ trách nhiệm lên người Lý Thất Dạ, nói thí dụ như, Lý Thất Dạ mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo, làm cho tình thế chuyển biến xấu, cuối cùng dẫn đến đổ máu xung đột, cuối cùng do Cung Thiên Nguyệt cứu Lý Thất Dạ và các đệ tử, không thể không dốc sức liều mạng trảm Thư thị huynh đệ.
Cho nên, trên báo cáo này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ cũng cho rằng, việc xung đột đổ máu là do Lý Thất Dạ nhận trách nhiệm lớn nhất, do hắn làm càn cuồng vọng phá hư hòa bình không dễ giữa Thần Huyền Tông cùng Tam Chân Giáo, cũng dẩy Thần Huyền tông vào trong nguy hiểm.
Đương nhiên, báo cáo của Hoàng Trữ và Chiến Hổ nói Lý Thất Dạ mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo, cao tầng Thần Huyền tông đều tin tưởng.
Bởi vì quá hiểu Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy cỡ nào, thời điểm ở trong Thần Huyền tông, hắn không xem các lão tổ và tổ sư của Thần Huyền tông là việc gì quan trọng, hắn hiện tại mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo cũng là việc bình thường.
Đối với hai phiên bản này, tất cả đại phong chủ và các trưởng lão Thần Huyền tông ôm thái độ khác nhau.
Ví dụ như có trưởng lão chỉ trích Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt thất trách đưa đệ tử vào nơi nguy hiểm; cũng có trưởng lão cho rằng, là Tam Chân Giáo khinh người quá đáng, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm Thần Huyền tông.
Về phần trách nhiệm của Lý Thất Dạ, các vị phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông có thái độ không giống nhau, có trưởng lão cho rằng, Lý Thất Dạ đã phá hư hiệp nghị giữa Thần Huyền Tông cùng Tam Chân Giáo, có trưởng lão cho rằng, là Thư thị huynh đệ tự tìm đường chết.
Các phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông đều hiểu, nếu như không phải Lý Thất Dạ sai sử, chỉ sợ Cung Thiên Nguyệt sẽ không xúc động chém giết Thư thị huynh đệ, bởi vì có Lý Thất Dạ giựt giây, lúc này mới làm ra việc như vậy.
Đối với Hoàng Trữ và Chiến Hổ chỉ trích, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long phản đối, đây là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, cho nên, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long lập tức phản tố Hoàng Trữ và Chiến Hổ không tận lực bảo hộ đệ tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, song song đối chất với nhau.