Chuyện như vậy tuyệt đối là
chuyện tình phá thiên, nhưng mà ở Trấn Thiên Hải Thành lại không có nửa
điểm đồn đãi về chuyện này, điều này khiến cho trong lòng Tử Thúy Ngưng
đều tò mò, đến tột cùng là người như thế nào mới cần tổ sư Hắc Long
Vương bọn họ tự mình đi cầu tình!
- Không cần phải suy nghĩ nhiều, hảo hảo cố gắng tu hành đi, chuyện tình Cố lão đầu lấy đạo hạnh hiện tại của ngươi còn là không có biện pháp đi hỏi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Đợi ngươi cường đại, đến thời điểm có một ngày ngươi có thể chưởng
quản Trấn Thiên Hải Thành, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi cần
chính là cố gắng tu hành, cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Tử Thúy Ngưng nghe Lý Thất Dạ nói như vậy không khỏi ngây ngốc một chút, đặc biệt là câu nói sau cùng của Lý Thất Dạ nghe đến có chút mùi vị ý ở ngoài lời.
Tử Thúy Ngưng hoàn toàn không rõ tại sao Lý Thất Dạ đối với Trấn Thiên
Hải Thành bọn họ hiểu rõ nhiều như thế, hiện tại nàng đều cảm thấy Lý
Thất Dạ cùng với Trấn Thiên Hải Thành bọn họ có quan hệ thiên ti vạn lũ, cụ thể là quan hệ như thế nào nàng đều không rõ ràng.
Kể từ sau khi gặp Lý Thất Dạ, nàng luôn cảm thấy sau lưng Trấn Thiên Hải Thành các nàng có nhiều bí mật mà nàng không biết, có rất nhiều chuyện
xă mà nàng không biết.
Thậm chí có lúc nàng đều hoài nghi, nàng trở thành truyền nhân của Trấn
Thiên Hải Thành tựa hồ không đơn giản như vậy. Ở trước đây thật lâu có
lão tổ nói với nàng, nàng là thiên phú vô song, được chư lão tổ chọn làm truyền nhân, sau đó lại có một chút lời đồn đãi nói, nàng là được tổ sư đời trước của bọn họ chỉ định làm truyền nhân.
Đến hôm nay chính nàng cũng đang hoài nghi, nàng xuất thân từ Tiểu Hải
thôn, trở thành truyền nhân của Trấn Thiên hải thành đến tột cùng là bởi vì thiên phú vô song của nàng hay là bởi vì tổ sư Hắc Long Vương các
nàng cách đời chỉ định.
Tử Thúy Ngưng đối với thiên phú của mình là có lòng tin tuyệt đối, nhưng mà sau khi trải qua một ít chuyện, nàng cảm thấy trở thành truyền nhân
của Trấn Thiên Hải Thành, sau lưng chuyện này tựa hò biến thành rắc rối
phức tạp.
Đặc biệt là sau khi gặp Lý Thất Dạ, nàng thậm chí đối với hai cái này
đều có hoài nghi nhất định, nàng trở thành truyền nhân của Trấn Thiên
Hải Thành có lẽ không phải là bởi vì thiên phú vô song của nàng, có lẽ
nàng cũng không phải là tổ sư Hắc Long Vương của Trấn Thiên Hải Thành
các nàng chỉ định truyền nhân, ở sau lưng cái này có lẽ còn có những
nguyên nhân khác mà nàng không biết.
- Tốt lắm, nha đầu, không nên suy nghĩ nhiều!
Thấy Tử Thúy Ngưng lại ngẩn người, Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Có một số việc hiện tại ngươi còn là không nên biết mới thỏa đáng, đây đối với chính ngươi cũng là một chuyện tốt, ngươi hiện tại muốn làm
chính là an tâm tu luyện đi!
Tử Thúy Ngưng cuối cùng là hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Được rồi, ngày khác liền chờ ngươi đến Trấn Thiên Hải Thành ta!
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói:
- Trấn Thiên Hải Thành là ta phải đi, bất quá ngươi không nên ôm quá
nhiều hi vọng đối với ta, ta đi Trấn Thiên Hải thành, đó không hẳn là
một chuyện tốt, làm không tốt sẽ máu chảy thành sông!
Trong lòng Tử Thúy Ngưng không khỏi vì thế mà chấn động, cuối cùng nàng
yên lặng rời đi, sau khi Tử Thúy Ngưng rời đi, liền ở trong ngày đó rời
đi Thiên Đạo viện, chạy tới Trấn Thiên Hải Thành.
Sau khi Tử Thúy Ngưng rời đi, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Bất quá ở thời điểm Lý Thất Dạ còn chưa lên đường đi U Thánh giới, Bành
lão đạo sĩ là đặc biệt tới gặp hắn, đương nhiên lão đạo sĩ này không
phải là đến tiễn Lý Thất Dạ đi rồi.
- Hi, hi, nghe Vực thần nói Lý công tử muốn đi U Thánh giới!
Bành lão đạo sĩ là cười hì hì nói.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nói:
- Có lời gì nói mau, có rắm mau thả, đừng vòng vo với ta!
Bành lão đạo sĩ cười khan một tiếng, nói:
- Hắc hắc, nghe nói Giang chử quỷ nhãn của U Thánh giới nhưng là mỹ vị
nổi danh cửu giới, lão đạo sĩ ta là muốn đi nếm thử, hắc, Lý công tử đi U Thánh giới có thể thuận tiện mang theo ta đi không.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:
- Chuyện như vậy ngươi hẳn là phải nói với Vực thần. Như thế nào, Vực thần là cự tuyệt ngươi?
Bành lão đạo sĩ là hết sức khó xử mà cười khan một tiếng, Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Quên đi, đây là chuyện không thể nào, điểm dừng chân của ta có chút
phiền toái, Vực thần cũng không dám bảo đảm có thể chính xác mà đáp
xuống nơi đó, hơn nữa dẫn một lão đầu như ngươi đi U Thánh giới ta còn
không bằng mang theo một mỹ nữ đi cùng, ít nhất nhân gia so sánh với
ngươi còn đẹp mắt hơn.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Bành lão đạo sĩ nhất thời là vẻ mặt đau khổ, mà Lý Thất Dạ nhìn hắn, nói:
- Xem ra lão đạo ngươi là nhìn tĩnh mà hay động, như ngươi tu luyện trường sinh thể đến năm tháng nào mới có thể luyện thành?
Nét mặt già nua của Bành lão đạo sĩ không khỏi nóng lên, cười khan nói:
- Hắc hắc hắc, chỉ là đi ra ngoài một chút, ngày ngày tu luyện cũng rất
buồn chán, ở bên ngoài hít một ngụm không khí mới mẻ sẽ trợ giúp cho tu
hành.
- Nếu như vậy, ngươi muốn đi ra ngoài thì nên đi Trung đại vực một chút đi.
Lý Thất Dạ híp mắt nói:
- Trung đại vực có mấy cái bí cảnh, bản thân ta là có thể nói cho ngươi
biết, ngươi có thể đi xem một chút, nói không chừng có thể nếm được
tuyệt thế mỹ vị. Nếu đi Trung đại vực, thuận tiện ở lại Tẩy Nhan cổ phái tám, mười năm đi, ở Tẩy Nhan cổ phái làm danh hiệu khách khanh cũng là
lựa chọn không tồi.
- Hắc, ngươi là muốn kéo ta vào hố lửa!
Bành lão đạo sĩ không muốn làm, nói:
- Đây nhưng là một chuyến khổ sai...
Lão đạo sĩ này gian hoạt như quỷ.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, tự nhiên mà cười nói:
- Nếu như ngươi không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá thật
giống như có một cái phế tích ở thời đại thần thoại thật lâu đã không có ai đi qua rồi, thần ngư ở trong thần hồ hẳn là muốn thành tinh rồi,
Điêu Ngư bất chu sơn của địa đạo, vị chính là nhất tuyệt cửu giới, vật
này chỉ ở tiên cảnh mới có...
Lý Thất Dạ vừa nói vừa rung đùi đắc ý, đem con cá này hình dung đến thế gian duy nhất, tuyệt thế vô song.
- Điêu Ngư bất chu sơn....
Nghe được những lời này của Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ cũng nhịn không được mà hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, ói:
- Phế tích bí cảnh kia ở chỗ nào?
- Cái này sao?
Lý Thất Dạ đem lời nói kéo ra rất dài, nói:
- Địa phương tốt như vậy bình thường ta chỉ nói cho khách khanh của bổn
phái, chuyện tốt như vậy làm sao có thể để cho ngoại nhân biết được.
- Hắc, hắc, hắc, ta đi thương lượng với mấy người sư đệ bọn hắn một chút, bọn họ cho phép thì ta liền đi Trung đại vực!
Bành lão đạo sĩ vội vàng xoa xoa đôi bàn tay, có chút khẩn cấp nói.