Tiểu Quỷ đang ngồi khoanh chân giữa đạo đài, dường như thần du thái hư.
Tất cả báu vật khảm trong đạo đài lóe từng lũ tiên quang như thực chất, có sự sống chạy dọc theo vô số khe rãnh hoa văn cuối cùng đến bên Tiểu Quỷ, chui vào cơ thể.
Tiên quang bắn ra, ánh sáng các báu vật mờ dần như mất thần tính.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu Tiểu Quỷ đổi báu vật, gom góp báu vật liên quan Phong Đô thành là vì sử dụng chúng.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ đứng bên cạnh:
- Tiểu Quỷ đang làm gì?
Lý Thất Dạ chỉ cổ điện to trước mặt, trả lời:
- Tiểu Quỷ muốn mở cánh cửa đó đi vào trong. Tiểu Quỷ tốn nhiều thời gian tìm kiếm báu vật cổ Phong Đô thành vì thần tính ẩn chứa bên trong chúng. Chỉ có thần tính số lượng lớn mới câu thông với bên trong được, có cơ hội mở cánh cửa ra.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn cổ điện trước mặt, cánh cửa siêu to, trông lớn hơn cả cửa thành. Cửa điện to lớn không khép kín nhưng bị màng sáng nhấp nháy che lại, dường như dùng thủ đoạn vô thượng phong ấn.
Đó chưa phải điều làm Thu Dung Vãn Tuyết rung động, nàng xuyên thấu màng sáng nhìn cảnh tượng trong cổ điện, cực kỳ chấn động.
Trong cổ điện mênh mông trời sao vô tận, là một đại thế giới.
Đó là đại thế giới tan vỡ, vì sao lạc, hư không hủy diệt. Thế giới như tận thế, biển tia chớp vô tận nhấn chìm tất cả, sấm sét siêu đáng sợ xé rách hết thảy, vạn đạo tan vỡ. Dường như có cái gì muốn xé rách mọi thứ.
Đây chưa phải thứ đáng sợ nhất. Bầu trời đổ mưa xác, vô số xác chết từ trên trời rớt xuống. Đủ loại xác, có amnxh thú khổng lồ, xác ướp cổ hình dạng nhân loại, xác con kiến . . . Tóm lại có xác chết rơi liên miên, rất kinh khủng.
Trên bầu trời nơi xác chết rơi xuống có một cánh cửa cực to mở ra, lực lượng xé rách thiên địa này tuôn ra từ trong môn hộ.
Lý Thất Dạ mơ hồ thấy một bóng người đứng trong môn hộ trên bầu trời, hình như bóng người đó cố ngăn lực lượng xé rách thiên địa, phong ấn xác chết rơi như mít.
Không thấy rõ hình dạng cái bóng, chỉ mơ hồ xem đường nét, như ảo ảnh không chân thật.
Người Thu Dung Vãn Tuyết lạnh lẽo hỏi:
- Đó . . . Là cái gì?
Cảnh tượng đáng sợ như tận thế trong cổ điện, đặc biệt lực lượng xé rách thiên địa, vô số xác chết từ trên trời rơi xuống làm lòng người bất an.
Lý Thất Dạ im lặng, thật lâu sau lắc đầu, khẽ thở dài:
- Một tai nạn, một nguyền rủa, là trời phạt.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bóng dáng cố gắng xoay chuyển tất cả, hỏi:
- Đó . . . Là ảo giác sao?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm cái bóng, không trả lời.
Thật lâu sau, Thu Dung Vãn Tuyết thu về tầm mắt chuyển sang nhìn Tiểu Quỷ xếp bằng trên đạo đài. Tiểu Quỷ đã hấp thu gần hết tiên quang từ các báu vật.
- Tiểu Quỷ vào bằng cách nào?
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:
- Tiểu Quỷ cũng có chìa khóa đệ nhất hung mộ?
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tiểu Quỷ khác với mọi người, chỉ cần có đủ điều kiện sẽ có cơ hội đi vào, nhưng Tiểu Quỷ tuyệt đối không thể vào cổ điện.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết "Đủ điều kiện" ý chỉ điều gì, nhưng nàng nhớ Lý Thất Dạ từng nói Dạ Hải biến trong, xuất hiện biển hoàng kim, cá Dạ Dương và lái đò đối đầu đều liên quan Tiểu Quỷ.
Ong ong ong ong ong!
Toàn thân Tiểu Quỷ tỏa ánh sáng rực rỡ như mặt trời, khiến người không thể nhìn thẳng. Các báu vật bị Tiểu Quỷ hút sạch thần tính đều vỡ nát.
Khi ánh sáng trên người Tiểu Quỷ chói lòa đến tột đỉnh thì biến thành phù văn vô tận, như che giấu đại đạo vô thượng.
Tiểu Quỷ gào thét:
- Mở ra!
Khí thế vô địch hùng dũng, trong phút chốc Tiểu Quỷ biến thành chiến thần, cửu thiên thập địa mình ta vô địch, tựa như một vị tiên đế giá lâm.
Khí thế đó không hướng về hai người nhưng Thu Dung Vãn Tuyết không chịu nổi, nàng suýt mềm nhũn té dưới đất. Lý Thất Dạ giơ tay ấn lưng Thu Dung Vãn Tuyết, sau lưng hắn hiện ra một vầng thần quang, không biết phát ra từ báu vật nào, tóm lại thần quang ngăn chặn khí thế vô địch.
Thần quang bao phủ, Thu Dung Vãn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, không còn cảm nhận khí thế trấn áp cửu thiên thập địa.
Tiểu Quỷ gầm rống, phù văn vô tận đánh vào màng sáng cánh cửa cổ điện, dường như màng sáng bị hòa tan một lỗ hổng nhỏ xíu.
Trong giây lát tốc độ của Tiểu Quỷ nhanh đến khó tin xông tới cánh cửa, định chui vào cổ điện.
Nhưng mà . . .
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai như hủy thiên diệt địa, Tiểu Quỷ vừa xông tới trước lối vào thì màng sáng chặn lão lại. Tiểu Quỷ như chiến thần bị màng sáng đánh bay, vô địch cách mấy cũng không đỡ nổi lực lượng từ màng sáng.
Tiểu Quỷ bị hất lên cao, miệng hộc máu, râu trắng tinh dính máu chói mắt. Tiểu Quỷ đập mạnh xuống dất, máu tung tóe. Thật lâu sau Tiểu Quỷ lồm cồm bò dậy.
Tiểu Quỷ ngồi bệch dưới đất, mặt xám trắng, thần tình suy sụp mất hết đấu chí, đôi mắt tối tăm.
- Vẫn không được.
Lý Thất Dạ bước tới, lắc đầu, nói:
- Chuyện như vậy ai cũng bất lực, chỉ có thể dựa vào chính mình. Trời phạt như thế lực lượng bên ngoài vô dụng, người ngoài không giúp gì được. Nếu người ngoài có thể giúp thì không cần đợi đến hôm nay, đã sớm có người ra tay.
Thu Dung Vãn Tuyết không hiểu Lý Thất Dạ đang nói gì, nàng im lặng đứng một bên.
Tiểu Quỷ cứng ngắc ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mở miệng nói:
- Ta chuẩn bị lâu thật lâu chỉ vì ngày hôm nay.
- Vô ích.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Nếu hữu dụng thì chủ nhân Phong Đô thành sẽ chờ sao? Nếu người ngoài giúp đỡ có thể giải quyết đã chẳng cần chờ tới hôm nay.
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Con ngươi Tiểu Quỷ co rút, đôi mắt tựa vì sao rực rỡ, vô thượng uy nghiêm làm người muốn thần phục.
Lý Thất Dạ không bị ánh mắt Tiểu Quỷ ảnh hưởng, lắc đầu, nói:
- Ta là ai không quan trọng, chủ yếu là ta sẽ cho ngươi một cơ hội, không chừng nhờ thế mà ngươi giải thoát.
Tiểu Quỷ ngây người, tỉnh táo lại, lắc đầu:
- Giải thoát? Năm xưa ta nên giải thoát rồi nhưng . . . Nhưng mà . . .
Tiểu Quỷ buông tiếng thở dài.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Truyền thuyết lâu đời luôn là bí ẩn, trong đó dính dáng nhiều thứ không đơn giản chút nào. Năm xưa dù ngươi dốc hết sức cũng không làm nên chuyện gì.
Tiểu Quỷ cười cay đắng, chua xót, hối hận, bất lực, nụ cười chứa quá nhiều cảm xúc.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Ta nghe nói xưa kia ngươi dùng máu của mình huyết tế?
Tiểu Quỷ lắc đầu, cười cay đắng.
Thật lâu sau, Tiểu Quỷ trả lời:
- Không, đó là phụ kinh xin tội.
Lý Thất Dạ nhìn Tiểu Quỷ:
- Ngươi không cần nản lòng, vẫn có cơ hội, ví dụ như ta.
Lý Thất Dạ chỉ vào mình:
- Nếu ngươi đồng ý giúp ta thì mặc kệ ngươi muốn chuộc tội hay giải thoát đều sẽ là cơ hội.
Tiểu Quỷ trầm giọng hỏi:
- Cơ hội như thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ bầu trời, nói:
- Ta muốn khai chiến, muốn xé rời ra. Ta muốn đánh thủng nơi quái quỷ đó, ta muốn đào thứ quỷ kia ra, ta muốn xé mở sương mù che lấp tất cả.
Tiểu Quỷ cười to bảo:
- Khai chiến? Ha ha ha ha ha ha!